Mang Thai Chạy Trốn, Cả Nhà Chồng Độc Ác Phải Hối Hận - Chương 160
Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:08
Tìm được công việc tốt như vậy, hắn nhất định phải quý trọng, nhất định phải làm thật tốt, đãi ngộ như thế này không dễ tìm.
Nhìn hán tử, Triệu lão tam đang chuẩn bị về nhà ăn cơm cười nói:
"Mặc dù trợ cấp ăn uống mới có từ năm nay, nhưng năm ngoái xưởng của chúng ta mới mở hai ba tháng, cuối năm thưởng một lạng bạc, còn phát thịt, bánh giầy, đường đỏ cùng quà tết."
Trần Hữu Chu đồng tình:
"Ngày 28 tháng Chạp ăn tiệc tất niên còn có giải thưởng, giải nhất là năm lạng bạc, giải an ủi ít nhất cũng có hai trăm văn. Ngươi nói trợ cấp ăn uống hơn một trăm văn kia không đáng gì."
Triệu lão tam: "Mọi người giờ đã vào làm rồi thì phải làm cho thật tốt, đừng làm gì để mất việc, kẻo sẽ hối hận."
Trần Hữu Chu: "Đúng vậy, chỉ cần làm tốt, chủ xưởng chắc chắn không để mọi người thiệt thòi."
Nói xong hai người vội vã về nhà.
Chỉ còn lại những người khác ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng họ rời đi.
"Thật hay giả vậy?"
"Là thật đấy, năm ngoái con gái của bà Lâm ở thôn ta về nhà ngoại chúc tết đã nói việc này, nương ta nghe xong liền nhờ nữ tế của Lâm bà bà giúp giới thiệu, nghe nói bắt đầu tuyển dụng là ta đến ngay.”
“Năm ngoái họ thưởng và tặng quà không ít. Vì vậy, Mãnh Hổ trại còn muốn đến cướp bóc thôn họ, nhưng phu quân của chủ xưởng là một đại tướng quân, kết quả là người của Mãnh Hổ trại đều bị bắt hết."
"Cái gì?!!"
"Hả?!!"
Những người không biết sự tình đều ngạc nhiên đến suýt rơi cằm.
"Nói vậy thì, chủ xưởng của chúng ta còn là tướng quân phu nhân."
"Ôi trời ơi, mồ mả tổ tiên ta chắc là được chiếu sáng rồi."
"Không được, không được, tối nay về ta phải khoe với mọi người trong làng, ta đây đang làm việc cho phu nhân tướng quân."
Trần Hữu Sinh đang giúp Trần Vương Thị bán bánh bao thấy mọi người bàn tán về thân phận của Bạch Đào Đào, liền bổ sung:
"Nhưng ta phải nói cho các ngươi biết, tam tẩu của ta không phải nhờ vào tam ca mà có được cơ nghiệp ngày nay. Toàn bộ đều nhờ vào bản thân tẩu ấy làm ra.”
“Trước khi tam ca ta trở thành đại tướng quân trở về, thì tam tẩu đã mở xưởng này rồi, tam ca ta giỏi, nhưng tam tẩu ta còn giỏi hơn."
"Nếu các ngươi muốn hưởng đãi ngộ tốt như tam tẩu ta đưa ra, thì hãy làm cho tốt, tốt nhất đừng có bất kỳ ý đồ gì."
Nói đến Bạch Đào Đào, trên mặt Trần Hữu Sinh hiện rõ sự tự hào.
Kỳ lạ thay, tam ca trở thành đại tướng quân, nhưng so với thành tựu hiện tại của tam tẩu, hắn càng khâm phục tam tẩu hơn.
Khi xưa tam tẩu hắn một mình mang thai, từ đó bước ra bán món ăn vặt, đi từng bước đến hôm nay.
Mặc dù hắn luôn ở học viện, một tháng chỉ có hai ngày nghỉ về nhà, nhưng hắn biết tam tẩu đã chịu đựng rất nhiều khó khăn.
Đại tẩu, nương và cha cũng thường nói tam tẩu không dễ dàng, có thể đi đến ngày hôm nay càng không dễ dàng.
Những việc xảy ra trước cổng xưởng vào buổi trưa, Bạch Đào Đào không hề hay biết, nhưng nếu vì lời của Hữu Sinh cùng Triệu lão tam và Trần Hữu Chu có thể khiến công nhân làm việc chăm chỉ hơn, thì cô cũng rất vui mừng.
Ngày đầu tiên, hai trăm cái bánh bao Trần Vương Thị làm chưa đến một lúc đã bán hết, còn có nhiều công nhân muốn mua nhưng không mua được, cuối cùng chỉ đành ăn bánh bột thô nguội ngắt cứng ngắc mang từ nhà đi.
Tuy nhiên, để ngày hôm sau có thể mua được bánh bao nóng hổi, mọi người sớm đã báo trước với Trần Vương Thị, yêu cầu ngày mai làm thêm bánh bao.
Ngày hôm sau, để làm thêm nhiều bánh bao, sau khi bán hết bánh bao trở về nhà, Trần Vương Thị liền kéo Trần Đức Phúc và Trần Hữu Sinh giúp nhào bột, lên men, chuẩn bị nhân bánh.
Trần Hữu Sinh nghỉ tết khá dài, đến tháng Hai mới phải trở về học viện.
Đúng lúc này, có thể ở nhà giúp làm ăn.
Ngày hôm sau, khi Trần Vương Thị chuẩn bị xong bánh bao, trong sân đột nhiên có mấy bãi phân bò từ trên trời rơi xuống.
May là vì mùa đông, để giữ ấm cho bánh bao, Trần Vương Thị phủ hai lớp vải sạch trên bánh bao, sau đó trên vải phủ một chiếc chăn bông sạch rồi mới kéo đi bán.
Phân bò rơi xuống chỉ rơi trên chăn, Trần Vương Thị cùng người nhà nhanh chóng kéo bánh bao vào dưới mái hiên, rồi lấy chăn ra, dọn sạch phân bò.
Nhưng sau khi dọn sạch phân bò, Trần Hữu Sinh chạy ra ngoài tìm người thì không thấy bóng dáng ai.
"Thế nào? Có thấy ai không?"
Trần Đức Phúc hỏi.
Trần Hữu Sinh lắc đầu:
"Không thấy ai, chúng ta đi bán bánh bao thôi, không thể để công nhân đợi lâu."
"Đúng là trời đánh, rốt cuộc là kẻ nào ghen ghét đến vậy. Đừng để ta biết, nếu để ta biết, ta không xé xác nó ra thì không phải là ta."
Trần Vương Thị vừa ôm bánh bao trở lại xe, vừa tức giận mắng.