Mang Thai Chạy Trốn, Cả Nhà Chồng Độc Ác Phải Hối Hận - Chương 87
Cập nhật lúc: 04/09/2025 19:02
Mua đồi hoang là lần đầu ông gặp phải.
Những gia đình giàu có trong thành mua đất cũng không mua đồi hoang.
Vì vậy, ông thật sự không biết bán đồi hoang thế nào.
Bạch Đào Đào nhìn ra điểm khó xử của lý trưởng, rồi cười nói.
"Không sao, đến lúc đó thúc giúp cháu làm xong địa khế của mảnh đất này rồi hỏi huyện lệnh đại nhân xem sao, rồi báo lại cho cháu cũng được ạ."
Lý trưởng vội gật đầu.
"Được, đến lúc đó ta sẽ hỏi xem."
Việc đã thảo luận xong, mảnh đất hoang đo đến chân đồi hoang tổng cộng có mười hai mẫu rưỡi, đúng mười lượng bạc, Bạch Đào Đào đều mua hết.
Sau khi xử lý xong việc của mảnh đất hoang, có được đất, việc xây dựng xưởng chế biến thực phẩm đã có điểm khởi đầu.
Tiếp theo là tìm người khai hoang, sau khi khai hoang xong mới tiện xây dựng.
Trước bữa tối, nhân lúc trời còn sớm, Bạch Đào Đào bảo Cận Mụ Mụ mang một bát sườn xào chua ngọt, rồi cùng cô đi đến nhà chính của nhà họ Trần.
"Đại bá, đại bá mẫu, mọi người vẫn chưa ăn cơm phải không ạ."
Bạch Đào Đào vừa vào sân đã thấy Trần Đức Phúc và nương tử đang dùng máy dệt thủ công đơn giản của dân gian để đan bao tải.
Sợi gai dầu thu hoạch vào cuối tháng bảy sau khi xử lý phơi khô và xoắn thành sợi có thể dùng để đan bao tải.
Những bao tải này có thể bán được một hai văn tiền một cái.
Mỗi tối đan một lúc cũng có thể đan ba cái, để dành lại, khi đem ra trấn hoặc huyện thì bán lấy tiền.
"Đào Đào đến rồi à."
Trần Vương Thị nghe thấy tiếng của Bạch Đào Đào thì ngẩng đầu lên, rồi thấy Cận Mụ Mụ theo sau Bạch Đào Đào, tay Cận Mụ Mụ còn cầm một bát sườn xào chua ngọt lớn, liền nói.
"Con bé này, đến là được rồi, sao còn mang bát sườn to như vậy đến đây?"
"Bây giờ cháu đang mang bầu, là lúc cần dinh dưỡng, cháu nên tự ăn nhiều một chút, đừng cứ nghĩ đến chúng ta. Chúng ta không thiếu ăn đâu."
Trần Vương Thị nhìn thấy điệt tức (cháu dâu) hiếu thảo như vậy, trong lòng không nói cũng biết ấm áp bao nhiêu.
Thời gian này mỗi ngày đi giúp rửa sạch nội tạng lợn, khoảng năm sáu bộ, ba văn tiền một bộ thì một ngày bà cũng được hơn mười mấy văn.
Không thua kém gì việc làm lao động nặng ở trấn hoặc huyện.
Rõ ràng, giá này là vì điệt tức nể mặt mà cho cao, là điệt tức muốn giúp đỡ gia đình họ.
Nếu không, công việc nhẹ nhàng như vậy làm xong rồi cho ba năm văn cũng là tốt lắm rồi.
Vì vậy, gia đình Trần Vương Thị cũng rất chú tâm đến công việc của điệt tức.
Mỗi ngày làm việc rất cẩn thận, trước khi Bạch Đào Đào mua người về giúp, họ giúp làm xong công việc còn giúp chăm sóc vườn rau của nàng ở hậu viện.
Đôi khi thấy quần áo Bạch Đào Đào thay ra, họ cũng tiện tay giúp giặt sạch phơi khô.
Sự hi sinh của con người chỉ khi có từ hai phía thì mới bền lâu.
"Không sao ạ, hôm nay cháu đi chợ mua nội tạng lợn, thấy sườn này khá tốt, nên mua nhiều, tay nghề của Cận Mụ Mụ cũng khá tốt, cháu nghĩ mang qua cho mọi người nếm thử, vừa hay cũng có chuyện muốn nhờ đại bá giúp đỡ."
"Lần sau không được phung phí như vậy nữa."
Trần Vương Thị nhận lấy bát sườn từ tay Cận Mụ Mụ, rồi đem vào bếp đổi bát.
Lúc này Bạch Đào Đào nhìn Trần Đức Phúc nói.
"Đại bá, hôm nay cháu đã nhờ lý trưởng thúc mua mảnh đất hoang lớn bên cạnh nhà ta, cháu định xây một xưởng chế biến thực phẩm trên mảnh đất đó, nên muốn nhờ đại bá dẫn đầu, tìm vài người làm việc nhanh nhẹn giúp khai hoang."
"Tổng cộng có hơn mười hai mẫu đất, đại bá xem cần bao nhiêu người để nhanh chóng khai hoang, tất cả giao cho đại bá xử lý.”
“Ngoài ra, đại bá dẫn đầu sẽ vất vả, cháu trả công ba mươi văn một ngày cho bá, còn thôn dân thì hai mươi lăm văn một ngày, nhưng không bao ăn. Đại bá thấy thế nào ạ?"
Làm công việc nặng nhọc ở trấn hoặc huyện thường là mười lăm đến hai mươi lăm văn một ngày.
Hai mươi lăm văn một ngày thường là công việc nặng nhọc không bao ăn.
Khai hoang cũng được coi là công việc nặng nhọc, nên trả hai mươi lăm văn một ngày, thôn dân làm cũng có động lực.
Trần Đức Phúc nghe vậy thì dừng tay lại nói.
"Đứa nhỏ này, không cần trả cho đại bá công cao như vậy, cứ như họ là được rồi, tránh cho đến lúc đó họ nói lời không hay."
"Có gì mà không hay, người là đại bá của cháu, hơn nữa còn là người khởi đầu giúp cháu tổ chức khai hoang mảnh đất này, trả ba mươi văn không nhiều, ai có ý kiến thì ta cũng không dùng họ. Nếu đại bá đồng ý thì việc này cứ giao cho người."