Mang Thai Chạy Trốn, Hoàng Tử Quyết Truy Thê - Chương 51: Cha Ruột

Cập nhật lúc: 17/11/2025 16:21

Mưa xuân muộn trút xuống như thác, gió lạnh thấu xương quất vào mặt. Tiếng chuông đồng thô mộc đ.á.n.h vang trong triều đình. Hà Yến Đình ngồi giữa đại điện, thần sắc uể oải, ít nói.

Dưới Hà Yến Đình là các đại thần nhìn nhau, họ thì thầm bàn tán điều gì đó. Tiếng chuông đồng vang lên từng hồi, dường như muốn bao trùm cả giọng nói của họ.

Hà Yến Đình đột ngột hô lớn trong triều đình: “Yên lặng!”

Tất cả thần tử ngoài đại điện đều không dám phát ra thêm một tiếng động nào.

Mãi đến khi một lão nhân uy nghiêm chậm rãi quỳ xuống. Ông là Tả Thừa Lý Văn Bân, người đã quyền khuynh triều dã từ thời Tiên đế. Giọng ông trầm buồn như ánh trăng: “Bệ hạ, Thác Bạt tộc hiện nay đã ủng lập một Khả Hãn mới. Kể từ khi Lão Khả Hãn băng hà, Thác Bạt tộc đã yên ổn một thời gian, nhưng hiện nay động tĩnh ở biên cảnh không ngừng.”

Ông mang theo sự lo lắng tràn đầy cho triều chính, nói rất thiết tha.

Lại có người nói: “Tân Khả Hãn đó đầu tiên đã tàn sát các tiểu tộc quanh đó, sáp nhập các đại tộc Tây Bắc. Hiện nay quân mã không dưới 100 vạn người, lại đều là người ngoại tộc kiêu dũng thiện chiến.”

Một người khác nói: “Người này chắc chắn nham hiểm. Bệ hạ, chúng ta cần ra tay trước, nếu để hắn thừa thế mà lên, không biết sẽ phát sinh chiến loạn thế nào.”

Đồng tử Hà Yến Đình tối tăm khó phân biệt. Hắn thực sự cực kỳ phiền muộn, hắn chán ghét Ám Ngũ vô cùng.

Đột nhiên hắn nhận ra Ám Ngũ dường như không có một cái tên nào để gọi.

Không biết khi hắn làm Tân Khả Hãn, tên hắn sẽ là gì.

Có hay không?

Tiếng người ồn ào trong điện, tiếng sau lớn hơn tiếng trước. Tất cả bọn họ đều đang lo lắng cho Đại Khải Triều. Nhưng, cái tên Ám Ngũ kia có gì đáng để hắn phải hao phí tâm tư?

Chẳng qua là những nỗ lực của hắn đã từng mà thôi.

Hà Yến Đình lạnh lùng nói với các đại thần: “Bất quá chỉ là một đám ô hợp (tạp nham) mà thôi.”

Các đại thần thấy Hà Yến Đình thờ ơ như vậy đều không cam lòng kêu lên: “Bệ hạ, xin nghĩ lại!”

Họ đều gọi: “Bệ hạ......”

Nghe đủ những lời chướng khí mù mịt này, Hà Yến Đình đơn giản hạ triều. Hắn ngồi sau màn che sa hồng muôn vàn ở thiên điện, hắn nhấp môi nhẹ nhàng thưởng thức trà kim tuấn mi cống phẩm từ Giang Nam.

Hà Thần Tinh chậm rãi quỳ xuống ngoài màn che, hắn hướng về Hà Yến Đình gọi: “Bệ hạ......”

Hà Yến Đình dường như đã dự đoán trước Hà Thần Tinh sẽ đến. Hắn hơi ngước mắt, đồng tử tối tăm khó phân biệt, khắp người lạnh lẽo như tuyết núi.

Hắn đứng dậy vén màn che, thoáng thấy Hà Thần Tinh đang quỳ gối và cúi đầu không nói.

Hà Yến Đình thở dài một hơi. Hắn đi đến bên cạnh Hà Thần Tinh, vỗ vai hắn: “Lão Thập, từ nhỏ trẫm đã biết được tâm ý đệ đối với Ám Ngũ. Nhưng từ nhỏ đến lớn, trẫm luôn nhắm một mắt mở một mắt, nghĩ hắn bất quá chỉ là một ám vệ, đệ lớn rồi sẽ không mơ ước hắn nữa.”

“Thần đệ sợ hãi.” Hà Thần Tinh không ngờ Hà Yến Đình sẽ nói như vậy, liền vội vàng đáp lại.

Hà Thần Tinh lúc này mới hiểu vì sao hắn xin Ám Ngũ nhiều lần, Hà Yến Đình một lần đều không đáp ứng, ngược lại vẫn luôn thoái thác.

Hóa ra Hà Yến Đình biết hết mọi chuyện.

Hắn siết chặt nắm tay.

Hà Yến Đình như thể thỏa hiệp, hắn khẽ cúi người kéo Hà Thần Tinh, bảo hắn đứng dậy. Hà Thần Tinh những năm này thật sự đã mang dáng dấp của một người lớn, đã từng hắn còn giống như một đứa nhóc lẽo đẽo sau lưng hắn xin kẹo ăn.

Đôi mắt Hà Yến Đình bỗng nhiên sáng rực. Hà Thần Tinh có chút hoảng hốt. Hắn chưa từng thấy Hà Yến Đình như vậy bao giờ, có lẽ đã từng thấy, khi Hà Yến Đình còn là thiếu niên, hắn thật sự là một thiếu niên trong sáng tuấn dật, khác biệt hoàn toàn với Đế vương hung hãn như bây giờ.

Hà Yến Đình nói với Hà Thần Tinh: “Đệ theo trẫm chinh chiến nhiều năm, lập được công lao hiển hách. Trẫm sẽ chiều theo tâm ý của đệ. Nếu đệ muốn đi theo Ám Ngũ, hôm nay đệ cứ đi đi. Nhưng nếu qua hôm nay, đệ không chọn Ám Ngũ, ở lại trong kinh thành, vậy đệ chỉ còn cách bán mạng cho trẫm.”

“Đệ cứ suy nghĩ kỹ trong một đêm này đi.”

Nói xong, Hà Yến Đình liền quay đầu, hắn lại một lần bước vào bên trong màn che sa hồng muôn vàn. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự tịch liêu của bậc đế vương.

“Bệ hạ.” Hà Thần Tinh ngập ngừng.

Hà Yến Đình bước hẳn vào màn che, giọng nói hắn có chút rầu rĩ: “Lão Thập, nếu đệ chọn hắn, trẫm sẽ không trách đệ.”

Hà Thần Tinh quỳ xuống dập đầu mấy cái thật vang với Hà Yến Đình: “Tam ca xin lỗi......”

Nói xong, Hà Thần Tinh như sợ mình sẽ đổi ý, hắn chạy ra khỏi thiên điện. Vốn dĩ, đại thần không được phép cưỡi ngựa trong cung, nhưng Hà Thần Tinh luôn là một ngoại lệ.

Hắn cưỡi con tuấn mã bên ngoài thiên điện, phi nhanh mà đi.

Hà Yến Đình nghe thấy tiếng vó ngựa, hắn quăng nát chiếc bình bạc trong tay. Bình bạc vỡ vụn rơi trên đất, vệt nước lem luốc mặt sàn. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng chua xót bất an.

Tang Hải Thanh tránh hắn như sói dữ.

Hà Thần Tinh bỏ rơi hắn như râu ria.

Hóa ra, ngoài ngôi vị Hoàng đế, hắn hai bàn tay trắng.

Tất cả đều oán cái Ám Ngũ đáng c.h.ế.t kia.

Nếu không phải Ám Ngũ, sao hắn lại rơi vào hoàn cảnh như thế này?

Hắn đầu váng mắt hoa liền té ngã xuống đất, hắn ôm lấy cái đầu đang đau đớn dữ dằn.

Nghe thấy tiếng bình bạc vỡ vụn, những tên thái giám và tỳ nữ liền vội vã chạy lên, thấy Hà Yến Đình ngã trên đất liền hô to: “Bệ hạ choáng váng, mau kêu Thái y.”

Trăng thu không tranh vẻ rực rỡ với gió xuân, nó tịch liêu như một khúc nhạc buồn. Hà Yến Đình dường như lại mơ về chuyện xưa, như thể vẫn còn là lúc hắn làm Hoàng tử.

Khi đó Hà Yến Đình mới ngoài mười tuổi, một thân áo lụa trắng ngồi ngay ngắn trong sân. Hắn học theo Mẫu phi gảy đàn tỳ bà. Khi dây tỳ bà quẹt nhanh, hắn đ.á.n.h đứt một dây.

Có một người mặc áo xanh đứng trong sân, hắn khoanh tay đứng dưới ánh trăng. Hắn nhẹ nhàng vỗ tay: “Khúc đàn hay.”

Hắn đ.á.n.h giá Hà Yến Đình một thân áo trắng trong sáng một hồi lâu mới từ tốn nói: “Quả thực tựa như sự thanh lãnh và bất cận nhân tình của Mẫu thân ngươi.”

Hà Yến Đình cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai?”

Người kia dạo bước đến bên cạnh Hà Yến Đình, diện mạo hắn tuấn mỹ tựa thần minh. Hắn nói: “Bên Thác Bạt gọi là phụ hãn, kinh thành hẳn sẽ gọi là Phụ hoàng.”

“Làm càn, người đâu!” Hà Yến Đình bị x.úc p.hạ.m liền lập tức kêu lên.

Người kia ung dung ôm cánh tay, lạnh lùng nhìn Hà Yến Đình: “Đừng la lớn, người ở đây đều bị ta g.i.ế.c rồi.”

Quả thực không một ai bước vào.

Người kia ngẩng đầu nhìn cây dương cao vút, hắn cười yêu dị vô cùng. Diện mạo hắn tuấn mỹ nhưng lại mang theo vẻ tà tính, khiến người nhìn cực kỳ khó chịu: “Mấy năm nay ta mỗi khi nhìn ngươi và Mẫu phi ngươi ở kinh thành, ta liền cực kỳ không thoải mái. Nàng không chịu khuất phục ta, mà ngươi lại nhận giặc làm cha.”

Cây dương từ từ rụng lông. Lông dương vốn không rõ, hỏi khi nào lông dương thanh (ý thơ than vãn cho thân phận).

Hà Yến Đình siết chặt nắm tay. Tôn nghiêm của Hoàng tử không cho phép hắn bị phỉ báng. Hắn trừng mắt nhìn người kia nói: “Ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Nếu Phụ hoàng ta nghe được ngươi ăn nói ngông cuồng, chắc chắn sẽ xé xác ngươi thành vạn mảnh.”

Người kia cúi người chọc vào n.g.ự.c Hà Yến Đình: “Thế thì hắn biết ngươi là đồ tạp chủng, ngươi cũng không thoát được đâu.”

“Ngươi và Mẫu thân ngươi sao lại cứ thích mấy thứ đàn ca tỳ bà này, đây không phải là thứ con hát làm sao? Lúc trước nhìn Mẫu thân ngươi múa lụa kích thích khi gảy đàn, ta cứ tưởng nàng là một con hát tầm thường. Ai ngờ lại là một tiểu thư khuê các.” Người kia càng nói càng hưng phấn, hắn nhìn biểu tình Hà Yến Đình nóng rực.

Dường như có thể nhìn thấy bóng dáng Mẫu phi hắn từ trên mặt Hà Yến Đình.

Người kia chọc vào mặt Hà Yến Đình: “Nếu không tin, ngươi cứ đi xem Ám Ngũ mặt, hắn là huynh đệ ruột cùng mẹ với ngươi.”

“Nói bậy.” Hà Yến Đình hất tay hắn ra.

“Mẫu phi ngươi muốn cho hắn tự sinh tự diệt, là ta cứu hắn, hắn cùng ngươi giống nhau đều là con trai ta.” Người kia tuấn mỹ như thần linh, cố tình tà tính quá nặng, trông thần không ra thần, quỷ không ra quỷ. Hắn lại gần Hà Yến Đình nói.

Bị Hà Yến Đình hất tay, người kia không bực, ngược lại cười rộ lên.

Hà Yến Đình không nhịn được gào về phía hắn: “Nói bậy.”

Đình viện Hà Yến Đình ở hẻo lánh khó tìm, cố tình nơi này có một sân khấu kịch bị sa hồng che, cực kỳ giống nơi quỷ mị ở.

Hắn đẩy người kia ra, điên cuồng chạy ra khỏi sân. Mưa thu đột nhiên trút xuống, chưa đầy một khắc đã xối ướt đẫm hắn.

Hắn chạy đến khu nhà ở của ám vệ, hắn gấp gáp hối hả chạy đến phòng Ám Ngũ, đẩy mạnh cửa phòng.

Ám Ngũ vừa mới nằm lên giường liền bị tiếng Hà Yến Đình đẩy cửa dọa ngồi dậy: “Điện hạ?”

Hắn thấy Hà Yến Đình đầy người mưa gió, nhìn thẳng chằm chằm hắn.

Thật ra hắn hiểu rõ, Hà Yến Đình hôm nay biết chuyện từ đâu.

Hắn khẽ mím môi, Hà Yến Đình cuối cùng đã biết.

Hà Yến Đình đi vào nhà, liền rút kiếm đ.â.m thẳng vào yết hầu Ám Ngũ. Trên mặt hắn đầy mưa: “Công phu của ngươi từ trước đến nay vốn là như thế sao?”

Ám Ngũ không hề giả vờ nữa, hắn xoay khuỷu tay liền tránh thoát sát chiêu của Hà Yến Đình. Hà Yến Đình sững sờ một chút liền nói: “Vậy trước kia đều là giả vờ trước mặt ta sao?”

Ám Ngũ nhếch môi: “Cũng chỉ là một chiêu hai thức mà thôi.”

Hà Yến Đình nhìn chằm chằm tấm lụa trắng trên mặt Ám Ngũ. Hắn trước kia thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc nhìn mặt Ám Ngũ, những ám vệ này đối với hắn mà nói bất quá chỉ là nô tỳ mà thôi.

Hà Yến Đình túm tấm lụa trên mặt Ám Ngũ xuống: “......”

Khi hắn nhìn thấy mặt Ám Ngũ, trong lòng tràn ngập sự tự trách mình không nên nghi ngờ đùa giỡn. Ám Ngũ gần như lớn lên giống hệt hắn.

Trừ cái nốt ruồi đỏ giống y hệt người kia ra.

Hóa ra người kia nói…

Lại là thật…

Hà Yến Đình không thể tin được nhìn mặt Ám Ngũ: “Ngươi, ngươi là quái vật.”

Ám Ngũ không hề mở miệng nói một lời nào.

Hà Yến Đình đẩy Ám Ngũ ra, hắn chạy vào trong mưa, chạy điên cuồng. Hắn muốn biết câu trả lời chân chính.

Người kia đang trốn mưa dưới mái hiên. Hắn nhìn vẻ kinh hoảng thất thố của Hà Yến Đình không khỏi bật cười: “Thấy chưa? Hắn là huynh đệ ruột của ngươi.”

“Cút ngay.” Hà Yến Đình gào thét về phía hắn.

Thiếu niên hắn bất lực đi bộ trong mưa.

Hắn lại là một nghiệt chủng.

Mưa bụi dày đặc xối ướt hắn. Hắn quỳ ở ngoài đình viện của Mẫu phi, hắn vỗ cửa từng chút một kêu lớn: “Mẫu phi, Mẫu phi.”

Hắn gào lên giống một con ch.ó hoang.

Lúc hắn sắp lạnh đến ngất đi trong mưa, Mẫu phi hắn mở cửa.

Nàng như tiên nhân thương xót nhìn hắn. Hắn dường như muốn thấy được một tia trìu mến từ trong ánh mắt mẫu thân.

Nhưng không hề có.

Mẫu phi hắn như thần minh, yêu cỏ cây vạn vật, cố tình chưa từng yêu hắn.

Mẫu phi hắn chậm rãi mở miệng, không vui nhìn Hà Yến Đình: “Có chuyện gì?”

Hà Yến Đình chìa tay muốn ôm chân mẫu phi, lại bị mẫu phi ghét bỏ lùi lại mấy bước. Đồng tử Hà Yến Đình hoàn toàn tối sầm xuống, c.ắ.n răng nói: “Ám Ngũ hắn lớn lên giống hệt con, hắn là huynh đệ ruột của con sao?”

“Cái gì?” Mẫu phi hắn kinh hô một tiếng.

Hóa ra mẫu phi hắn không phải thần minh, cũng sẽ hoảng hốt thất thố.

Én tước bay về phương nam, mưa bụi dần dần biến mất. Trong mắt mẫu phi hắn mang theo một luồng sát khí đằng đằng. Nàng nhéo cằm Hà Yến Đình, quan sát kỹ lưỡng hắn, xem xét hắn.

“Ngươi gọi Ám Ngũ tới.” Qua một lát nàng nói với Hà Yến Đình.

Hà Yến Đình đứng dậy, chuẩn bị gọi Ám Ngũ.

Lại bị mẫu phi hắn túm chặt cánh tay. Mẫu phi hắn nói nhỏ: “Không, bắt giữ, không cần kinh động bất cứ ai.”

Nghe thấy mẫu phi hắn nói như vậy, trong lòng Hà Yến Đình đã hiểu rõ. Đồng tử hắn càng tối sầm như hồ nước ngàn thước. Hắn lạnh lùng gọi ám vệ: “Ám Thất, Ám Cửu.”

Ám Thất ló đầu ra từ mái hiên: “Dạ.”

“Dạ.” Ám Cửu chui ra từ sau thân cây.

Hai người nhận được mệnh lệnh của Hà Yến Đình không dám trì hoãn, lập tức đi đến chỗ Ám Ngũ. Hai người như hòa thượng sờ đầu không hiểu, vẫn luôn thắc mắc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Hà Yến Đình lại muốn bắt giữ Ám Ngũ?

Ám Thất đến nơi thì thấy Ám Ngũ đang bịt khăn lụa mới. Hắn liền nói: “Ám Ngũ, ngươi rốt cuộc đã phạm vào chuyện gì, Điện hạ muốn chúng ta tóm ngươi đi.”

Ám Ngũ giơ tay liền dùng thiết phiến quét ra mấy chiếc cốt đinh. Ám Cửu dùng chân đá đi từng cái: “Đừng giãy giụa, các huynh đệ đều đến bắt ngươi rồi, ngươi cũng biết những người khác ra tay chắc chắn sẽ không nhẹ.”

“Ta có từng phạm tội?” Ám Ngũ cười lạnh nói.

Hắn nói xong liền nhắm mắt lại.

Hắn có từng phạm tội?

Sinh ra đã mang theo nguyên tội mà thôi.

Đến trong điện, hắn cúi đầu quỳ gối trên đại điện, ngoan ngoãn không phải hắn.

Có một tỳ nữ kêu lên: “Nương nương tới.”

Ám Ngũ bỗng nhiên ngẩng đầu. Hắn chưa bao giờ gặp mẹ đẻ của mình. Hắn đôi khi có thể nghe được trong viện có một nữ tử nhẹ nhàng gảy đàn tỳ bà, hắn liền quyến luyến nghe vài khúc.

Đáng tiếc, cánh cửa viện kia luôn luôn đóng chặt.

Hắn chưa từng nhận được một tia trìu mến nào từ Mẫu thân hắn.

Người phụ nữ cao cao tại thượng, thanh lãnh đến cực điểm. Nàng xem xét Ám Ngũ từ trên xuống dưới như tuyết trên núi lạnh lẽo: “Ám Ngũ?”

Lần đầu tiên nghe được Mẫu thân hắn gọi tên mình, Ám Ngũ sững sờ vài phần.

“Ngươi lại đây.” Người phụ nữ lại một lần nữa gọi tên hắn.

Khuôn mặt nàng tựa trăng bạc, đôi mắt hơi pha sắc xanh, cực kỳ giống cảnh mây về ráng chiều. Nàng thật sự kiều diễm động lòng người vô cùng.

“Nương nương……” Ám Ngũ quyến luyến mở lời.

“Lại đây.” Người phụ nữ chìa tay về phía hắn, ngón tay nàng thon thả nhanh nhẹn.

Ám Ngũ đưa tay về phía nàng. Ám Thất bên cạnh nói: “Tên này chỉ nghe lời Nương nương.”

Ám Cửu cũng hùa theo nói: “Chậc chậc chậc.”

Ngay sau đó, Hà Yến Đình đi tới gõ vào đầu hai người họ như hạt dẻ rang, họ liền ngượng ngùng rời đi.

Hà Yến Đình vừa bước vào liền thấy Mẫu phi hắn nắm tay Ám Ngũ, thần sắc ôn nhu tựa Bồ Tát. Nàng đ.á.n.h giá Ám Ngũ và hỏi lại thêm vài điều nữa.

Nhưng ngay sau đó, nàng liền như một La Sát Dạ Xoa giật phăng chiếc khăn che mặt của Ám Ngũ xuống.

Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt Ám Ngũ. Nàng đi đi lại lại bên người Ám Ngũ, nàng đi từ sự kinh ngạc đến hoảng sợ, rồi lại đến sự phẫn nộ. Nàng đột nhiên bùng phát hận ý vô hạn.

Hà Yến Đình chưa từng thấy Mẫu phi như vậy.

Trong ấn tượng của hắn, Mẫu phi thanh lãnh đến cực điểm, không hề có bất cứ biểu cảm cười hay giận nào.

Tuyệt đối không phải bộ dạng hôm nay.

Chỉ có một khả năng, Ám Ngũ thật sự là huynh đệ ruột của Hà Yến Đình.

“……” Ám Ngũ như một con thú nhỏ bị thương, hắn khó hiểu nhìn Mẹ đẻ của mình.

Hóa ra thật sự có người không hối lỗi. Nàng không hề hối lỗi vì đã vứt bỏ hắn.

Nàng thật sự cảm thấy hắn là một vết nhơ.

Ám Ngũ cười khổ vài tiếng, đôi mắt từ sáng rực chuyển sang tối tăm.

Mẫu phi Hà Yến Đình bất chấp tất cả lao về phía Ám Ngũ, nàng siết chặt lấy yết hầu Ám Ngũ, nàng trừng lớn mắt, hận vô cùng hỏi Ám Ngũ: “Ai đưa ngươi vào? Nói, là ai đưa ngươi vào?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.