Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Ở Niên Đại Nằm Vùng - Chương 92: Phát Hiện · Sở Thích Độc Đáo Của Thẩm Đại Thiếu Gia

Cập nhật lúc: 29/10/2025 05:12

Thẩm Tuyển lấy áo khoác đến cho Chu Nghiên. Váy không tiện thử, nhưng áo khoác thì có thể.

Chu Nghiên thực ra không thích thử quần áo, vì cô thử cái nào là y như rằng sẽ mua cái đó. Nhưng rõ ràng Thẩm Tuyển không cho cô cơ hội do dự, trực tiếp giúp cô mặc áo khoác vào.

Tay áo và chiều dài của chiếc áo đều rất vừa vặn, thắt đai lưng vào càng tôn lên vòng eo thon nhỏ của Chu Nghiên.

Thẩm Tuyển hài lòng mua cả váy lẫn áo khoác.

Sau đó, anh tiện miệng hỏi nhân viên bán hàng: “Quần áo này phải phối với giày mới đẹp nhỉ, quầy giày của các cô ở đâu?”

“Ở ngay phía Tây Nam ạ. Hàng của Cung Tiêu Xã chúng tôi đều là mẫu mới nhất của mùa, giày da mùa xuân vừa mới lên kệ đấy.”

Nhân viên bán hàng vốn không hay nói nhiều, đây cũng không phải là tiếp thị, nhưng nhìn thấy cậu trai đẹp như vậy, thái độ cũng tốt hơn hẳn.

Thẩm Tuyển cảm ơn rồi lại dắt Chu Nghiên đi mua giày.

Chu Nghiên bất đắc dĩ nói: “Tôi ở trong thôn căn bản không mặc đến đâu.”

Nếu có thể mặc, thì váy và giày da trong không gian của cô chất thành đống rồi kia.

Thẩm Tuyển không quan tâm. Có mặc hay không thì mặc, nhưng cô nhóc nhà anh phải có.

Chu Nghiên cảm thấy Thẩm Tuyển đang chơi trò thay đồ cho búp bê. Đối phương dường như vừa tìm được một việc khiến mình thỏa mãn, nên cứ hăng say không biết mệt.

Đôi giày là kiểu bốt da màu đen cao đến bắp chân, rất dễ phối đồ.

Chu Nghiên ngồi trên ghế trước tủ giày. Đôi bốt có khóa kéo bên hông, nhưng mặt trước lại có dây buộc, vì không dễ thắt nên Thẩm Tuyển đã ngồi xổm xuống giúp cô chỉnh lại.

“Không tồi.” Thẩm Tuyển rất hài lòng, sau đó đi thanh toán.

Chu Nghiên chống cằm, không muốn nhúc nhích.

Nói thật, cô mệt rồi. Dù đồ mua đều là của mình, nhưng rõ ràng Thẩm Tuyển lại phấn khích hơn.

Bạch Thất Thất và Lữ Hồng Hà lên tầng hai đúng lúc nhìn thấy cảnh Thẩm Tuyển ngồi xổm xuống buộc dây giày cho Chu Nghiên.

Lữ Hồng Hà trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ. Đồng chí Thẩm Tuyển này có vẻ không giống một người anh trai bình thường, sự chăm sóc tỉ mỉ như vậy có chút giống những cặp đôi đang yêu nồng cháy trong thành phố.

Vừa nghĩ đến đây, Bạch Thất Thất bên cạnh đã có vẻ hơi phấn khích đi tới.

“Các người cũng đang mua quần áo à.”

Bạch Thất Thất nhìn một lượt, cảm thấy quần áo ở đây đẹp hơn nhiều so với cửa hàng mậu dịch ở phía Nam. Nhưng tiền trong tay cô ta không nhiều, cũng không có tem phiếu phù hợp, nên vẫn luôn nhịn không mua. Hơn nữa, cô ta còn phải mua đôi giày giải phóng phù hợp để đi làm đồng, tay lại càng thêm eo hẹp. Cô ta phải tiện đường ra bưu điện viết thư về nhà, giục gửi tiền lên gấp.

Chu Nghiên đứng dậy, vội vàng lắc đầu: “Chúng tôi mua xong rồi.”

Thẩm Tuyển xách đồ đã mua, thầm nghĩ mới thế này mà đã xong… Hồi nhỏ anh đi mua sắm cùng mẹ, lần nào cũng càn quét cả khu phố, chưa kể còn mời thợ may đến tận nhà đo may quần áo. Chỉ là mấy năm gần đây mới dần kín đáo hơn, các hoạt động kiểu này trong nhà cũng ít đi.

Chu Nghiên đương nhiên nhận ra Thẩm Tuyển vẫn chưa thỏa mãn, liền nói: “Nếu anh chưa mua đủ, tiếp theo tự đi mua cho mình đi.”

“Thôi vậy…” Thẩm Tuyển không hứng thú với việc tiêu tiền cho bản thân.

Thấy Thẩm Tuyển và Chu Nghiên lại sắp đi, Bạch Thất Thất vội nói: “Các người định đi tìm Hiểu Quyên họ à, tôi thấy họ cũng sắp lên đây rồi, cô dâu mới sao có thể không có quần áo mới được.”

Nghe Bạch Thất Thất nói vậy, Chu Nghiên chỉ muốn rời khỏi chiếc ghế ở quầy ngay lập tức.

“Chúng tôi cũng muốn mua giày, có thể giúp tham khảo một chút được không?” Bạch Thất Thất cũng nhận ra thái độ lạnh lùng của Thẩm Tuyển, muốn tiếp cận anh ta thì phải bắt đầu từ phía Chu Nghiên, vì vậy cô ta trưng ra vẻ mặt mong đợi.

“Tôi không biết mua đồ đâu, mắt nhìn không tốt…” Chu Nghiên còn căng thẳng hơn cả Thẩm Tuyển, vội vàng từ chối.

Bạch Thất Thất: “…”

Cô ta là hồng thủy mãnh thú hay sao.

“Thất Thất, chúng ta đi hỏi nhân viên bán hàng đi, họ sẽ giới thiệu cho.” Lữ Hồng Hà không hiểu rõ ý của Bạch Thất Thất, chỉ cảm thấy việc nhỏ này không cần phải làm phiền người khác.

“Các cô ơi, có mua không nào!” Chị gái bán hàng đứng trong quầy đã nhìn nãy giờ, đám con gái này không thể đứng ở chỗ chị mà tám chuyện được.

“Chị ơi, ở đây có loại giày nào phù hợp để đi làm đồng không ạ.” Lữ Hồng Hà tiến lên hỏi.

“Có chứ, nhiều lắm.” Chị bán hàng lấy ra vài đôi giày cao su đế xanh lục. Loại giày này thống nhất gọi là giày giải phóng, rất bền và chắc chắn.

Lữ Hồng Hà chọn hai đôi, rồi mua thêm miếng lót giày.

Bạch Thất Thất thì do dự không quyết, nhưng đi làm đồng thì các kiểu giày khác lại không phù hợp. Cô ta c.ắ.n răng mua một đôi, sau đó lại nhìn về phía đôi giày da trên quầy giống hệt đôi của Chu Nghiên.

Vì là hàng nhập khẩu, giá cả rất đắt, phải hơn chục đồng. Một công nhân bình thường một tháng cũng chỉ kiếm được hai ba mươi đồng lương, phải tiết kiệm bao lâu mới dám mua. Thế mà lúc nãy Thẩm Tuyển trả tiền, một chút cũng không hề tiếc.

“Cô gái, cô muốn xem đôi giày này à?” Chú ý đến ánh mắt của Bạch Thất Thất, chị bán hàng định lấy đôi giày xuống cho cô ta xem.

“Không… không cần đâu.” Bạch Thất Thất vội xua tay, kéo Lữ Hồng Hà đi.

Chu Nghiên đã sớm lẳng lặng chuồn đi lúc họ thử giày. Cô và Thẩm Tuyển tìm thấy Trương Hiểu Quyên ở khu bán quần áo.

Phương Cảnh Thiên đang cầm một chiếc áo khoác màu đỏ ướm lên người Trương Hiểu Quyên.

“Đẹp…” Phương Cảnh Thiên khen.

Trương Hiểu Quyên có chút ngại ngùng, lại lo quần áo đắt: “Anh mua cho mình là được rồi, em mặc gì cũng được.”

“Sao được, cô dâu mới là phải mặc đồ đỏ, đừng lo, anh có tiền đây.” Phương Cảnh Thiên mấy năm nay tích cóp được không ít tiền, đều là tiền tiêu vặt thím Kim Phượng cho và tiền anh làm thêm kiếm được.

Nghe đối phương nói vậy, Trương Hiểu Quyên mới đồng ý mua.

Chu Nghiên đứng một bên nhìn, cảm thấy hai người họ rất xứng đôi. Sau này sống tốt với nhau, chắc chắn sẽ không tệ.

Từ cửa hàng mậu dịch đi ra, ai nấy đều tay xách nách mang, chỉ có Chu Nghiên là hai tay trống trơn. Đồ của cô đều nằm trong tay Thẩm Tuyển.

Nghiêm Minh và Giang Hướng Đông đi mua đồ ăn cũng đã quay lại, cả nhóm gần như đã đông đủ.

“Sao không thấy Lý Diễm Lệ và Lý Quân Khánh đâu nhỉ.” Nghiêm Minh nhìn đông ngó tây, chắc chắn hai anh em họ không có ở đây.

“Không thấy họ vào, chắc đi mua thứ khác rồi.” Lữ Hồng Hà trả lời.

“Vậy giờ chúng ta đi đâu?” Nghiêm Minh nhìn đồ mọi người mua.

Trừ Trương Hiểu Quyên và Phương Cảnh Thiên là thực sự đi sắm đồ, những người khác… con trai đa số mua đồ ăn, con gái đa số mua đồ mặc. Ranh giới khá rõ ràng.

Nếu lời này bị Chu Nghiên nghe thấy, chắc chắn cô sẽ lườm cho một cái, Thẩm đại thiếu gia chính là đi mua quần áo đấy nhé. Lại còn toàn là mua cho cô.

“Chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm trước đi, chú Lý đâu rồi, chúng ta gọi chú ấy đi cùng.”

Vì đã đến trưa, và Trương Hiểu Quyên lại hứa mời Chu Nghiên ăn cơm, nên cô chủ động đề nghị.

Chu Nghiên cũng thấy lạ, Lý Diễm Lệ sao có thể bỏ lỡ bữa trưa được. Mất tích không phải là phong cách của hai anh em họ.

“Vậy đi tìm quán ăn đợi trước đã.” Giang Hướng Đông cũng đồng tình.

Thế là cả đám đông kéo nhau đi tìm quán ăn.

Mấy người tìm được một quán ăn quốc doanh phù hợp, đang định vào thì Bạch Thất Thất bỗng nói: “Tôi muốn viết thư gửi về nhà, các người vào trước đi, lát nữa tôi đến tìm.”

“Viết thư à, chúng tôi vừa mới viết xong. Vậy cô tự đi đi.” Nghiêm Minh và Giang Hướng Đông đều đã viết thư báo bình an về nhà, nên giờ nghe Bạch Thất Thất muốn đi cũng không thấy lạ.

Lữ Hồng Hà nhìn Bạch Thất Thất, nói: “Tôi đi cùng cô nhé.”

Bạch Thất Thất tự nhiên đồng ý, thế là hai người cùng nhau đi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.