Mang Theo Hai Bảo Vật Xuyên Về Thập Niên 60 - Chương 66
Cập nhật lúc: 17/09/2025 05:58
Là người quen “nói khoác”, bà cụ Vệ không sợ bịa chuyện, nhưng lại sợ bị tâng bốc quá mức. Bà cụ hiểu rõ chuyện nhà mình thế nào, bị khen quá đà chỉ sợ cuối cùng sẽ thành bể chuyện.
Tiễn lãnh đạo công xã và Tôn Đống Lương xong, bà cụ Vệ chạy ngay vào bếp bưng trứng hấp, mang sang phòng Vệ Tứ Trụ. Sau khi đuổi Diêu Thúy Phân ra ngoài, bà cụ đích thân đút cho Thiêm Hỉ ăn, vừa đút vừa than:
“Tiểu tổ tông ơi, bà gây họa rồi. Cháu có cách nào cứu bà không?”
“Có!” Thiêm Hỉ đáp rất dứt khoát. Cả bà cụ và đứa bé đều sửng sốt khi từ miệng thằng bé phát ra âm thanh này.
Thông thường, trẻ con ba tháng biết lẫy, sáu tháng biết ngồi, chín tháng biết bò. Nhưng Thiêm Hỉ hai tháng đã biết lật, bốn tháng ngồi vững, năm tháng rưỡi đã bò khắp giường. Giờ chưa đầy sáu tháng mà đã biết nói!
Bà cụ Vệ ngẩn người hồi lâu. Bà cụ nhớ rõ mấy anh chị em Đại Trụ đều tập nói sớm nhất cũng phải mười tháng, còn Thiêm Hỉ…
Suy nghĩ mãi không ra lời giải, bà cụ quyết định không nghĩ nữa. Con cháu nhà mình giỏi thì làm bà cụ phải vui chứ sao phải bận tâm.
Dẫu sao, nhà này từ trước đã là “con nhà trời”, trẻ con có khác người cũng chẳng có gì lạ.
Bà cụ mỉm cười, cúi xuống hỏi:
“Cục vàng của bà, cháu nói xem, bà phải làm sao? Bà nghe lời cháu hết!”
Thiêm Hỉ đáp đi đáp lại chỉ có mấy âm: “Có! Có! Có!”
Sự hứng khởi của bà cụ Vệ lập tức bị dội nguyên gáo nước lạnh. Nhìn cháu, bà cụ lắc đầu than thở như tự an ủi:
“Thần tiên thế nào thì cũng chỉ là trẻ con thôi. Muốn nhờ cháu giúp bà chắc còn phải đợi mấy chục năm nữa. Cục vàng của bà ơi, lớn nhanh lên nhé. Bà còn chờ cháu hiếu thảo với bà đây này!”
Nỗi lo của bà cụ Vệ chẳng mấy chốc đã thành sự thật. Chính vị lãnh đạo công xã từng đến nhà họ Vệ hỏi kinh nghiệm trồng trọt lần trước lại đến tìm bà cụ. Ông ấy nói rằng lời bà cụ chia sẻ đã được ông ấy kể lại với cấp trên, rồi cấp trên kể lại cho cấp cao hơn nữa. Cứ thế, câu chuyện được truyền đi hết tầng này đến tầng khác, chẳng hiểu sao cuối cùng lại đến tai lãnh đạo cấp tỉnh.
Vị lãnh đạo công xã còn dặn bà cụ rằng, sắp tới tỉnh sẽ cử người đến đại đội sản xuất Ái Quốc để tìm bà cụ lấy kinh nghiệm trồng trọt. Ôngấy khuyên bà cụ chuẩn bị thật kỹ, vừa đảm bảo trung thực, vừa nhân cơ hội nói những lời tốt đẹp thay mặt cho đội sản xuất, công xã và các lãnh đạo huyện.
Nghe xong, bà cụ Vệ sợ đến mềm cả chân. Bảo bà cụ khoác lác với người trong cùng một đại đội sản xuất thì chẳng có gì ngại, nhưng khoác lác trước mặt lãnh đạo cấp tỉnh lại là chuyện khác. Áp lực tâm lý này thật quá lớn đối với bà cụ! Đúng là đã đánh giá quá cao một bà lão vừa yếu đuối vừa đáng thương nhưng lại rất dữ với con cháu như bà cụ Vệ.
Trái ngược với sự bối rối và sợ hãi của bà cụ Vệ, những người khác trong nhà lại có những cảm xúc rất khác nhau. Vệ Nhị Trụ tỏ ra ghen tị. Vệ Tam Trụ thì đố kỵ. Vệ Tứ Trụ có tâm trạng phức tạp. Ba cô con dâu và hai cô con gái của nhà họ Vệ thì đầy tự hào như thể được vinh dự lây.
Bà cụ Vệ biết rằng không thể trốn tránh chuyện này, nên nhanh chóng điều chỉnh tâm lý. Bà cụ tỉ mỉ hồi tưởng và tổng kết những kinh nghiệm trồng trọt bao năm qua, đúc kết ra một lý thuyết trồng trọt mà bà cụ tự tin là đủ tốt để đối phó. Lúc này bà cụ mới nhẹ nhõm được một chút.
...
Công tác thu hoạch của đại đội sản xuất diễn ra rầm rộ khi bắt đầu, nhưng kết thúc lại trong lặng lẽ. Nhiều người nhìn đống lương thực phơi trên sân mà nước mắt rơi lã chã. Lương thực thu được từ ruộng không bằng một nửa những năm trước. Vậy năm tới phải sống sao đây?
Lương thực thu hoạch được vẫn đang phơi ở đầu ruộng chưa chia, mà nhiều người đã lo đến mức tóc rụng cả vì nghĩ về khẩu phần ăn cho năm sau. Tôn Nhị Anh cũng nằm trong số những người đang lo lắng ấy.
Gia đình Tôn Nhị Anh chỉ có một cậu con trai là Diệp Tử, đang làm việc ở lâm trường. Cả năm, cậu ấy ở nhà chẳng được mấy ngày. Nếu không nhờ điều kiện ở lâm trường tốt, trợ cấp và phúc lợi nhiều, thì chỉ dựa vào công điểm mà hai ông bà già kiếm được dưới ruộng cũng chẳng đủ nuôi sống gia đình.
Nhà họ Diệp từng có một ít lương thực dự trữ, nhưng qua mấy năm đói kém vừa rồi, cái vại lớn đựng thóc đã cạn đáy. Nhìn vụ thu hoạch năm nay vẫn chẳng khá hơn, Tôn Nhị Anh lo đến mất ăn mất ngủ, không biết năm nay phải sống ra sao.
Bà cụ Vệ vừa lẩm bẩm nhẩm lại những mẹo trồng trọt mà mình soạn ra để chuẩn bị “đối phó” với lãnh đạo tỉnh, vừa đi trên đường thì bất ngờ gặp Tôn Nhị Anh với khuôn mặt thất thần. Hai chị em suýt nữa lướt qua nhau mà không nhận ra.
Phải đến khi bà cụ Vệ liếc thấy Tôn Nhị Anh qua khóe mắt, bà cụ mới vội bước lùi lại vài bước, nắm lấy tay Tôn Nhị Anh hỏi:
“Nhị Anh, em sao thế này? Trông em cứ như bị ai lấy mất hồn vậy?”
Tôn Nhị Anh nhìn thấy bà cụ Vệ, liền dùng tay áo lau đi khóe mắt ướt, cố làm ra vẻ tươi cười:
“Chị, là chị đấy à… Em không sao đâu.”
Bà cụ Vệ thừa biết tính em gái mình. Bà cụ lập tức bày ra vẻ mặt khó chịu:
“Thôi, em đừng giả bộ nữa. Chúng ta còn lạ gì nhau? Là do thấy vụ mùa kém, lo không đủ thóc gạo ăn, đúng không? Em đừng lo, tối nay chị bảo Nhị Trụ và mấy đứa nó đem sang cho em.”
Bà cụ ghé sát tai Tôn Nhị Anh, thì thầm:
“Ba bao có đủ không? Chị sẽ cho em ba bao lúa mì trước. Nếu chưa đủ, em cứ nói với chị, chị bảo bọn Nhị Trụ mang thêm.”
Tôn Nhị Anh giật mình, kêu lên:
“Chị, mọi người nói thật à? Nhà chị khai hoang được thu hoạch lớn thật sao?”
Lúa mì là lương thực tinh! Ba bao lúa mì chính là ba bao lương thực tinh! Đừng nói là vào năm đói kém, ngay cả ngày thường, một gia đình bình thường cũng chẳng ăn hết nổi ba bao lúa mì một năm. Dù có, họ cũng thường đổi lương thực tinh thành lương thực thô để đủ no bụng cả nhà.
Bà cụ Vệ mím môi gật đầu, nháy mắt với Tôn Nhị Anh:
“Yên tâm đi, chị sao có thể để em không có gạo mà ăn được? Ngày trước em giúp đỡ nhà chị bao nhiêu, giờ chị có chút khả năng, em khách sáo làm gì?”
Nói là làm, ngay trong tối hôm đó, bà cụ Vệ sai Nhị Trụ, Tam Trụ và Tứ Trụ mỗi người vác một bao lương thực tinh sang nhà Tôn Nhị Anh. Nhìn thấy những hạt lúa mì đã được xay xát sạch sẽ, hạt nào cũng mẩy căng, Tôn Nhị Anh bốc một nắm lên tay, nước mắt cứ thế tuôn trào.
“Chị vẫn thương em nhất, nghe nói em thiếu gạo liền đem nhiều thế này qua… Hức hức… Nhị Trụ, các cháu yên tâm, chờ nhà dì có lương thực sẽ đổi lại cho các cháu. Dì không để nhà các cháu phải chịu thiệt đâu!”
Ngày trước, khi Tôn Nhị Anh giúp đỡ nhà bà cụ Vệ, Nhị Trụ đã ghi nhớ rõ điều đó. Nghe dì nói vậy, anh ấy vội vàng đáp:
“Dì, dì nói gì khách sáo thế? Dì như nửa mẹ của chúng cháu. Cha cháu mất sớm, năm đó nếu không có dì và dượng giúp đỡ, sao anh em cháu có ngày hôm nay?”
“Chúng cháu chẳng có tài cán gì, chỉ có sức làm ruộng thôi. Chỉ cần nhà cháu còn có cơm ăn, nhất định không để dì và dượng phải chịu đói. Nếu lương thực ít, thì mọi người cùng siết chặt bụng mà sống qua ngày. Diệp Tử với chúng cháu tuy không cùng dòng máu, nhưng tình nghĩa hơn cả anh em ruột. Nó làm việc ở lâm trường, không có thời gian lo ruộng vườn, thì chúng cháu thay nó làm. Dì cứ yên tâm, rồi mọi thứ sẽ ổn cả thôi!”
Những lời này, bà cụ Vệ cũng từng nói với Tôn Nhị Anh. Dù Tôn Nhị Anh biết bà cụ Vệ có tiếng nói rất lớn trong nhà, nhưng bà cụ không muốn vì chuyện giúp mình mà chị cả mâu thuẫn với con cháu. Bởi vậy, trong lòng bà cụ vẫn luôn canh cánh. Nay nghe Nhị Trụ nói vậy, bà cụ mới thực sự yên tâm. Bà cụ ôm nắm lúa mì trong tay mà khóc nức nở.
