Mang Theo Hai Bảo Vật Xuyên Về Thập Niên 60 - Chương 71

Cập nhật lúc: 17/09/2025 05:59

Nhị Trụ suy nghĩ một lúc, rồi đề xuất: “Trồng trọt tốt, trồng trọt hay, trồng trọt tuyệt vời!”

Bà cụ Vệ suýt nữa bị câu nói của Nhị Trụ làm sặc, hạt cơm còn chưa kịp nuốt trôi suýt phun hết ra ngoài. Sau một trận ho dữ dội, bà cụ mới hồi sức sau vài phút.

Bà cụ nhìn Nhị Trụ bằng vẻ mặt khó tả: “Con đúng là đồ ngốc của mẹ. Nâng tầm, nâng tầm, con hiểu không? Bảo con nâng tầm, chứ đâu phải bảo con nói mấy câu cạn nghĩa!”

Nhị Trụ cúi đầu lặng lẽ xúc cơm, sợ rằng lỡ miệng nói thêm câu nào đó ngu ngốc nữa, bà cụ sẽ không nể tình mà mắng cho một trận ra trò.

Tam Trụ và Tứ Trụ cũng chẳng khá hơn, những câu họ nghĩ ra chẳng khác gì câu của Nhị Trụ.

Bà cụ Vệ hỏi từng người quanh bàn, nhưng không thu được câu trả lời nào ưng ý. Nét mặt bà cụ hiện rõ sự chán nản. Khi đến lượt Thiêm Hỉ đang ăn cơm, bà cụ lại nhen nhóm chút hy vọng, dò hỏi: “Nhóc Hỉ, cháu có ý gì không? Nói cho bà nghe thử xem?”

Thiêm Hỉ vừa ăn xong, đặt thìa xuống, lấy khăn lau miệng rồi nói bằng giọng non nớt: “Bà, cháu có một câu, bà nghe thử xem được không?”

Cả nhà đều dỏng tai nghe. Trừ bà cụ Vệ thực sự chờ đợi câu trả lời từ Thiêm Hỉ, những người khác chủ yếu là hóng chuyện.

Trong mắt Nhị Trụ và những người khác, Thiêm Hỉ cùng lắm cũng chỉ nghĩ ra những khẩu hiệu quen thuộc kiểu “Người có gan lớn, đất cho sản lượng cao,” chẳng thể nào đột phá được.

Thiêm Hỉ nhớ lại một câu khẩu hiệu từng nghe kiếp trước, bèn nói: “Bà nghe thử câu này được không: ‘Sản lượng lương thực là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá nông dân có chăm chỉ hay không.’”

Chưa kịp để bà cụ lên tiếng, Đại Trụ đã hào hứng: “Mẹ, câu này của con bé Hỉ hay quá! Sản lượng lương thực thực sự là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá nông dân có chăm chỉ hay không. Nếu nông dân không dồn tâm huyết, làm sao mà có được mùa màng tốt?”

Tạ Ngọc Thư nhẩm lại câu nói của Thiêm Hỉ, rồi quay sang Quốc Kiện và Quốc Khang: “Nghe chưa? Điểm số trong thi cử là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá học sinh có học hành chăm chỉ hay không. Nếu các con không chăm học, làm sao đạt điểm cao? Nếu thi điểm thấp, chắc chắn là do học chưa đến nơi đến chốn!”

Quốc Kiện phụng phịu: “Việc gì cũng lôi vào học hành. Ngày đẹp thế này, sao không nói chuyện vui vẻ được à?”

Tạ Ngọc Thư tức đến nghiến răng. Nếu đang ở doanh trại, chắc chắn chị ấy đã cầm chổi quất thằng con. Nhưng đây là nhà bà cụ Vệ, chị ấy không tiện làm vậy, đành gằn giọng: “Quốc Kiện, liệu hồn mà ngoan ngoãn. Không thì cẩn thận mẹ dạy cho bài học!”

“Lần nào mẹ cũng chỉ dọa! Mẹ hỏi Quốc Khang xem cậu ấy có tin không?”

Tạ Ngọc Thư bị thái độ láo xược của Quốc Kiện chọc tức. Chị ấy quay sang Đông Chinh: “Đông Chinh, cháu biết anh họ con sợ gì nhất không? Nói cho bác biết, bác sẽ gửi kẹo cho cháu!”

Đông Chinh cười hì hì, không chút nể tình, bán đứng Quốc Kiện: “Anh họ sợ nhất là làm bài tập và thi. Mỗi lần thấy mẹ gửi sách vở về là anh kêu đau đầu, còn nói sẽ mang đồ ra bưu điện vứt đi.”

Tạ Ngọc Thư sững người. Chị ấy quay sang Quốc Kiện, ánh mắt như băng giá: “Nếu con sợ sách vở như thế, mẹ sẽ gửi nhiều hơn. Quốc Kiện, nhớ kỹ: học là vì tương lai của con, không phải vì mẹ! Rõ chưa?”

Quốc Kiện sợ đến tái mặt, ôm chặt lấy bà cụ Vệ mà khóc lóc, cầu cứu. Nhưng bà cụ nghiêm giọng: “Quốc Kiện, những chuyện khác cháu nhờ bà giúp được, nhưng chuyện này thì không. Mẹ cháu nói đúng, học là cho bản thân, không phải cho ai khác. Muốn thoát khỏi cảnh bám ruộng thì phải học hành, không chỉ học, mà phải học cho giỏi!”

Tạ Ngọc Thư mừng rỡ khi thấy bà cụ nói lý lẽ. Ăn cơm xong, chị ấy kéo Quốc Kiện vào phòng, chuẩn bị dạy cho bài học nhớ đời.

Nhưng chưa đầy ba phút, tiếng khóc của Quốc Kiện vang lên: “Cha, cứu con! Con chịu hết nổi rồi!”

Đại Trụ vội nhảy xuống giường chạy vào. Rốt cuộc, dưới sự phối hợp ăn ý của Tạ Ngọc Thư và Đại Trụ, Quốc Kiện lĩnh đủ màn “mưa roi gió vọt” của cha mẹ trước ngày cha mẹ trở lại doanh trại.

Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư vừa rời đi, vết thương trên m.ô.n.g của Vệ Quốc Kiện vẫn chưa lành thì lãnh đạo tỉnh thành đã đến, đi cùng họ còn có một nhóm phóng viên từ tòa soạn báo tỉnh.

Sau hai ngày chuẩn bị, bà cụ Vệ tạm thời cảm thấy mình đã nắm chắc tình hình. Khi nhân viên hô một tiếng "Bắt đầu," bà cụ ngồi lên chiếc ghế bốn chân của mình, phông nền là bức tường nhà họ Vệ dựng bằng rơm và bùn.

Trong hai ngày đó, bà cụ Vệ đã thuộc làu bài diễn thuyết. Khi lãnh đạo tỉnh thành vừa đặt câu hỏi, bà cụ lập tức tuôn ra những gì đã chuẩn bị một cách hùng hồn, đầy nhiệt huyết. Đến đoạn xúc động, bà cụ còn không kìm được mà vung nắm tay lên.

Lãnh đạo tỉnh thành nghe đi nghe lại những câu nói lặp đi lặp lại của bà cụ Vệ, trong lòng hiểu rằng chuyến đi này của mình là vô ích, chẳng thu được điều gì giá trị. Dẫu vậy, ông ấy vẫn giữ thái độ lịch sự, gật đầu tán thưởng trước ống kính và sau đó lái câu chuyện sang chủ đề tuyên truyền chủ nghĩa yêu nước. Ông ấy thao thao bất tuyệt một hồi lâu, đến mức bà cụ Vệ bắt đầu sốt ruột. Cuối cùng, vị lãnh đạo cũng dừng lại, từ chối lời mời cơm thân tình của bà cụ và vội vã cùng đoàn quay về tỉnh, thậm chí không kịp ăn trưa.

Hôm sau, Báo Tỉnh Thành đưa cuộc phỏng vấn bà cụ Vệ lên trang nhất, kèm theo một bức ảnh bán thân của bà cụ.

Một cụ bà mặt tròn ngồi trên chiếc ghế gỗ bốn chân, lưng tựa vào bức tường đất, ánh mắt sáng ngời, tay phải nắm chặt thành nắm đ.ấ.m giơ lên cao. Những nếp nhăn trên khuôn mặt như bừng lên sức sống của ánh hoàng hôn. Chỉ cần nhìn qua bức ảnh cũng có thể tưởng tượng được sự hào hứng của bà cụ khi nói những lời ấy.

Báo Tỉnh Thành còn đặc biệt in đậm câu nói của bà cụ Vệ trên đầu trang: "Sản lượng lương thực là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá sự tận tâm của nông dân với ruộng đồng."

Dường như biên tập viên của tờ báo rất ấn tượng với câu nói này, đến mức cuối bài viết, họ còn dẫn lại câu nói vui của Tạ Ngọc Thư: "Thành tích thi cử là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá sự nỗ lực học tập của học sinh."

Có thể nói, "đông không sáng thì tây sáng," bài học "trồng trọt" của bà cụ Vệ không tạo nên tiếng vang lớn, nhưng câu nói đầy ý nghĩa của Tạ Ngọc Thư lại được các trường học coi như kinh điển.

Thật quá chính xác!

Một lời nói đã chỉ ra chân lý!

Trước đó, lãnh đạo công xã từng bảo bà cụ Vệ có thể sẽ được cử đi các nơi để tuyên truyền, tham dự hội nghị và xuất hiện trước công chúng. Vì vậy, bà cụ luôn chờ đợi trong tâm trạng hồi hộp. Nhưng đến cuối tháng Mười, lãnh đạo công xã vẫn không nhắc gì đến chuyện này. Bà cụ bèn bảo Vệ Nhị Nha ghi lại những gì mình từng nói với lãnh đạo tỉnh thành, để phòng trường hợp lãnh đạo bất ngờ kiểm tra.

Mùa đông đang đến, những thứ đã gieo trồng trong ruộng đều đã thu hoạch hết, chỉ còn những cây cải thảo vẫn đứng chịu rét bên ngoài.

Bàn về "kinh nghiệm trồng trọt" của bà cụ Vệ, người ngoài có thể không để tâm, nhưng ở đại đội sản xuất Ái Quốc thì không ai dám coi thường. Nguyên nhân rất đơn giản, những ai từng phớt lờ phương pháp của bà cụ đều bị "vả mặt" thảm hại.

Có người bảo cách trồng của bà cụ Vệ là lừa gạt, nhưng chẳng bao lâu sau, người ta thấy nhà Tôn Nhị Anh, ngay cạnh ruộng nhà họ Vệ, cũng khai khẩn một mảnh đất hoang để trồng một vụ rau trái mùa.

Mà đã từ trước đến nay, bà cụ Vệ chưa từng làm chuyện hại ai. Thậm chí nếu bà cụ có lừa người, lẽ nào bà cụ lại lừa cả em ruột mình?

Người khác trồng rau trái mùa chỉ lớn bằng bàn tay, phơi khô thì nhỏ đến tội, nhưng rau của nhà bà cụ Vệ và nhà Tôn Nhị Anh thì cao đến tận bắp chân người lớn. Có người còn nói rằng giá đỗ nhà họ Vệ mập và dài hơn hẳn của nhà khác.

Nhờ vậy, những mảnh đất hoang xung quanh ruộng nhà họ Vệ bỗng trở thành "đất vàng." Người ta không chỉ tranh nhau khai thác mà còn chăm chăm học theo nhà họ Vệ. Thấy nhà họ Vệ tưới nước thì họ cũng tưới, thấy nhà họ bón phân thì họ cũng làm y như thế.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.