Mang Theo Hai Bảo Vật Xuyên Về Thập Niên 60 - Chương 80

Cập nhật lúc: 18/09/2025 15:19

Khi Vệ Nhị Nha bước vào nhà, không khí lập tức trở nên ngột ngạt.

Bà cụ Vệ liếc nhìn cô ấy, giọng mỉa mai:

“Ồ, còn nhớ đường về à?” Vệ Nhị Nha nhún vai:

“Chẳng phải con sắp phải đi với anh cả và chị dâu sao? Không về dọn dẹp đồ đạc được à? Sao lại không có đũa cho con, các người định đuổi con ra khỏi nhà ngay ngày mùng Một Tết đấy à?”

Nghe những lời này, bà cụ Vệ nhận ra Vệ Nhị Nha đã nghĩ thông suốt, bà cụ hỏi:

“Nghĩ thông rồi?” “Vâng.”

Vệ Nhị Nha cúi đầu, giấu đi biểu cảm trên mặt, đáp nhỏ. Rồi cô ấy quay sang nói với Vệ Đại Trụ:

“Anh, sau khi vào đơn vị, tìm cho em một công việc nào không tốn quá nhiều thời gian. Em muốn học tiếp. Trần Quốc Đống không đáng tin, nhưng có một câu anh ta nói đúng: bản thân càng có năng lực, lời nói và hành động càng có trọng lượng.”

“Em không muốn cả đời chôn chân ở thôn Đầu Đạo Câu này. Em muốn ra ngoài nhìn xem những ngọn núi mà người ta thường nhắc tên có hình dáng thế nào. Em muốn đến thủ đô, muốn ăn ngon, mặc đẹp… Em muốn nhiều thứ lắm. Trần Quốc Đống không thể cho em, vậy nên em phải tự có bản lĩnh, tự mình kiếm lấy.”

“Cho dù sau này anh ta có thành đạt, chỉ cần mẹ anh ta còn sống, em cũng không thể sống yên ổn. Chi bằng dứt khoát rút chân khỏi vũng bùn này. Bà ta không xem trọng Vệ Nhị Nha em đây sao? Vậy em phải làm nên chuyện, thi vào trường tốt hơn anh ta, kiếm được nhiều tiền hơn anh ta, khiến anh ta hối hận xanh ruột. Mất em, đó là thiệt thòi của nhà họ Trần!”

Bà cụ Vệ: “…” Cô con gái này thay đổi là chuyện tốt, nhưng thay đổi có phải hơi lớn quá không?

Bà cụ Vệ có chút lo lắng, liệu có phải bà cụ đã ép Nhị Nha đến mức phát điên, hay Nhị Nha đang âm mưu gì, định giở trò lùi một bước tiến hai bước?

Với niềm tin mạnh mẽ vào con gái mình, bà cụ Vệ cảm thấy khả năng sau đúng hơn. Bà cụ lập tức cảnh giác, nhìn cô ấy chằm chằm.

Vệ Nhị Nha bật cười bất lực, vừa tức lại vừa buồn cười:

“Mẹ, mẹ nhìn con làm gì thế? Con vừa nói với Trần Quốc Đống rồi, chúng con chấm dứt từ đây. Mùng năm con sẽ đi cùng anh cả, chị dâu đến đơn vị, nửa năm mới về một lần. Mẹ còn lo gì nữa?”

“Đừng lo vớ vẩn nữa. Con nghĩ thông rồi, không thể giao phó bản thân cho cái cây cổ thụ méo mó là Trần Quốc Đống. Con tự nhận mình không tệ, bảo anh cả chị dâu tìm cho con một người tốt hơn trong đơn vị mới xứng đáng.”

Bà cụ Vệ bán tín bán nghi, vừa sai Trương Xuân Nha lấy đũa cho Vệ Nhị Nha, vừa nói với Tạ Ngọc Thư và Vệ Đại Trụ:

“Nghe rồi chứ? Tìm cho Nhị Nha trong đơn vị một chàng trai tốt. Mẹ giao quyền cho hai đứa. Nhị Nha có yêu cầu cao, kén chọn kỹ. Nếu gặp được người tử tế, hai đứa cứ hỏi thăm gia đình họ. Nếu thấy tốt thì đừng cản, gọi về báo cho mẹ biết tình hình gia đình cậu ta. Chờ lần sau con bé về, dẫn cậu ta về nhà ra mắt là được.”

Vệ Nhị Nha thấy Trương Xuân Nha đứng dậy định đi lấy đũa cho mình, liền vội nói:

"Chị dâu ba, chị ngồi đi, để em tự đi lấy."

Nụ cười trên mặt Trương Xuân Nha dần trở nên gượng gạo. Sau một tiếng “ừm” kéo dài, chị ấy cắn răng nói:

"Nhị Nha, đũa bị chị để trên nóc tủ bát rồi. Em lấy ghế mà trèo lên lấy…"

Vệ Nhị Nha là người nhạy bén, vừa nghe đã lập tức đoán ra chuyện gì xảy ra trong mấy tiếng mình không có ở nhà. Cô ấy vừa buồn cười vừa bất lực quay sang hỏi bà cụ Vệ:

"Mẹ, mẹ thật sự định không cần đứa con gái này nữa, định đuổi con ra khỏi nhà sao? Ngày mùng Một Tết, ngay cả đũa của con cũng không để lại!"

Bà cụ Vệ vẫn giữ giọng điềm nhiên:

"Đừng nói linh tinh, đó là lúc chị dâu ba của con dọn tủ bát, chẳng may để lạc lên trên đó thôi. Con là con gái của mẹ, mẹ sao có thể không cần con?"

Trương Xuân Nha chỉ biết câm lặng: "…" Chị ấy nghĩ chắc lần này mình đúng là "làm ơn mắc oán".

Nhưng nghĩ lại, được bà cụ Vệ lấy ra làm bình phong cũng chứng tỏ bà cụ tin tưởng mình. Nghĩ vậy, lòng chị ấy cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Nhìn Vệ Nhị Nha không còn giữ bộ mặt u ám, dù vẻ mặt vẫn còn chút ủ rũ, nhưng ít nhất cô ấy cũng đã bắt đầu mỉm cười khi trò chuyện với mọi người, bà cụ Vệ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Ngược lại, ở phía bên kia thôn Đầu Đạo Câu, bà cụ Trần thì lại đang lo lắng đến phát sốt.

Chẳng hiểu sao, con trai bà ta đi ra ngoài bảo là "giải quyết việc riêng" mà giờ mất hút. Bà ta đã lùng sục khắp trước sân sau vườn, vẫn không thấy bóng dáng.

Đến khi bà ta định nhờ đội trưởng đại đội sản xuất kêu gọi mọi người cùng đi tìm, thì con trai bà ta thất thểu trở về. Điều khiến bà cụ Trần càng thêm bực bội là, bất kể bà ta có gặng hỏi thế nào, cậu ta vẫn im như thóc, làm bà ta tức đến mức chưa đầy nửa tiếng đã mọc cả loạt vết loét trong miệng.

"Con ơi, rốt cuộc con bị làm sao thế? Đừng dọa mẹ mà!" Bà cụ Trần run giọng, lo lắng đến mức tim như thắt lại.

Trần Quốc Đống hơi động đậy đôi mắt, nhưng vẫn không nói gì. Bà ta càng sốt ruột hơn, vội vàng nghĩ đến mọi cách:

"Con trai ơi, có phải lúc nãy con ra ngoài thì gặp thứ gì không sạch sẽ không? Hay để mẹ mời bà Lộ Thần làm cho một lá bùa định hồn, rồi đốt lên pha nước uống nhé? Nếu con nghe mẹ nói, thì chớp mắt một cái cho mẹ xem, được không?"

Trần Quốc Đống chẳng muốn uống nước bùa nên đành khẽ lắc đầu, giọng khàn khàn nói:

"Mẹ, con không sao, để con nằm nghỉ một lát. Lòng con đang rất rối."

Nghe con nói vậy, bà cụ Trần cuối cùng cũng bớt lo phần nào. Nhưng ngay sau đó, bà ta lại cảm thấy không ổn:

"Con, có phải con lại đi gặp con bé nhà họ Vệ không?"

"Mẹ nói cho con nghe, con bé đó không phải người đàng hoàng. Cả thôn đều biết, con bé ấy là do bà già nhà họ Vệ mang thai sau khi chồng chết, mà thời gian chẳng khớp chút nào. Hồi đó đang loạn lạc, chiến tranh loạn lạc, chẳng ai biết con bé đó là con ai, thậm chí còn không chắc nó có phải m.á.u mủ người Trung Quốc không!"

Bà cụ Trần nói càng lúc càng kích động, thở dồn dập. Sợ con trai không tin, bà ta nói tiếp:

"Hồi đó, bà già nhà họ Vệ một mình nuôi con, không có đàn ông trong nhà. Mà hồi trẻ bà ta lại xinh đẹp, bị lính Nhật bắt nạt cũng chẳng có gì lạ."

"Con ơi, đừng trách mẹ làm kẻ ác chia rẽ tình yêu. Nếu người con nhìn trúng là cô chị cả nhà họ Vệ, mẹ tuyệt đối không ngăn cản. Cả thôn đều biết nhà họ Vệ giờ làm ăn khấm khá, Đại Trụ cũng có tiền đồ. Mẹ nhìn con ăn cơm độn hằng ngày mà xót xa, rất muốn con có mối nhân duyên tốt với nhà họ Vệ."

"Nhưng người con thích lại là đứa không rõ nguồn gốc như Vệ Nhị Nha. Con bé chẳng giống bà già nhà họ Vệ, cũng chẳng giống cô nó. Con nói xem, nó có thể giống ai? Mẹ thà c.h.ế.t cũng không đồng ý cho con rước một đứa có dòng m.á.u của giặc vào nhà!"

Trần Quốc Đống nằm quay lưng lại, giọng đầy khó chịu: "Mẹ, đừng nói bậy nữa."

Bà cụ Trần nổi giận:

"Thì ra con thực sự đã đi gặp con bé Vệ Nhị Nha đó? Con muốn tức c.h.ế.t mẹ mới vừa lòng sao? Mẹ đã nói không biết bao nhiêu lần, con bé đó có vấn đề, chắc chắn có vấn đề. Sao con vẫn không chịu nghe? Mẹ là mẹ con, mẹ có thể hại con sao? Giặc Nhật đã làm khổ dân mình như thế nào, con quên rồi à?"

"Mẹ, những chuyện đó không liên quan đến Nhị Nha. Cô ấy là Vệ Nhị Nha, một Vệ Nhị Nha sạch sẽ, trong sáng. Mẹ cần con nói bao nhiêu lần nữa mới chịu hiểu?"

Trần Quốc Đống chống tay ngồi dậy, nhìn thẳng vào mẹ mình:

"Con thích Vệ Nhị Nha. Dù người khác nghĩ thế nào, nói thế nào, con vẫn thích cô ấy."

Bà cụ Trần giận dữ mắng:

"Rốt cuộc con bé đó cho con uống bùa mê thuốc lú gì mà khiến con mụ mị thế này?"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.