Mang Theo Không Gian: Người Vợ Bị Bỏ Rơi Làm Giàu - Chương 1052
Cập nhật lúc: 04/09/2025 22:00
Đợi tiếng nghi ngờ của dân chúng nhỏ lại một chút, Ngọc Thanh Tử mới từ từ nói: “Chư vị nếu không tin, có thể để vị Vân cô nương này đến thần miếu thử xem, thử một lần là biết thật giả.”
Trong lịch sử kiến quốc của Đại Sở, tổng cộng chỉ xuất hiện hai vị thần nữ phù hộ. Vị thứ nhất là Hoàng hậu của tiên đế, vị thứ hai là Thanh công chúa. Nghe nói, lúc Hoàng hậu của tiên đế và Thanh công chúa giáng sinh, ráng màu chiếu rọi khắp trời, chim màu lượn vòng trên không, Đại Sở liên tiếp mấy năm mưa thuận gió hòa. Cho nên, thần nữ phù hộ có thể mang lại phúc vận cho Đại Sở.
Lúc này, dân chúng nghe nói Vân Mạt là thần nữ có thể phù hộ cho Đại Sở, đều không dám vọng ngôn nữa. Sau một hồi bàn tán, phần lớn đều đồng ý để Vân Mạt đến thần miếu, nghiệm chứng thật giả.
“Nếu cô nương này thật sự là thần nữ, vậy, tất nhiên là trời cao phái xuống Đại Sở chúng ta, giúp Đại Sở vượt qua trận tai ương này.”
Còn chưa đến thần miếu, chiều gió đã thay đổi.
Ngọc Thanh Tử nghe xong, hướng về phía Mạc Thái hậu và Vân Mạt duỗi tay: “Thái hậu nương nương, Vân cô nương, mời theo lão đạo đến thần miếu.”
“Vâng.” Vân Mạt nhàn nhạt gật đầu.
Dưới sự vây quanh của hàng ngàn dân chúng, đoàn người đến thần miếu.
Cổng lớn thần miếu mở rộng, hàng ngàn dân chúng chờ trong mưa to. Mạc Thái hậu, Vân Mạt theo Ngọc Thanh Tử vào thần miếu.
Cũng như lần trước, Ngọc Thanh Tử làm một phen nghi thức sau, đưa một cây kim bạc cho Vân Mạt: “Xin thần nữ ban huyết.”
Vân Mạt không muốn làm thần nữ phù hộ gì cho Đại Sở, nhưng, trong tình huống này, không có lựa chọn nào khác, đành phải nhận lấy cây kim bạc Ngọc Thanh Tử đưa, chích vào ngón tay mình một cái.
Máu tươi tuôn ra, Vân Mạt hướng miệng vết thương đã bị đ.â.m xuống, “bang”, một giọt m.á.u không lệch đi đâu được rơi xuống phù văn giữa tế đàn. Rất nhanh, phù văn hấp thụ m.á.u của nàng, dưới sự chứng kiến của dân chúng, phù văn từ màu xanh nhạt ban đầu biến thành màu đỏ sẫm. Màu đỏ sẫm lan ra giống như phượng hoàng thần giữa tế đàn, một lát sau, một trận ánh sáng chói lòa, phượng hoàng thần được thắp sáng, ánh sáng đ.â.m vào mắt người đau nhói.
Đúng lúc này, thai nhi trong bụng Vân Mạt động đậy, ngay sau đó, là một tiếng phượng hoàng gáy, một con hỏa phượng từ trong thần miếu bay ra, dang cánh bay về phía chân trời.
“Phượng hoàng, mau xem, là phượng hoàng.”
Tiếng phượng hoàng gáy vang rền, át cả tiếng mưa rơi. Hơn nữa, con hỏa phượng từ trong thần miếu bay vút ra, lượn vài vòng trên không trung rồi mới biến mất, tất cả bá tánh đều nhìn thấy rõ ràng.
“Chúng ta đều sai rồi, vị cô nương kia không phải yêu nữ, mà là thần nữ có thể phù hộ cho Đại Sở chúng ta.” Giữa đám đông, có người hô lớn.
Bá tánh Đại Sở đều biết, chỉ có m.á.u của thần nữ mới có thể thắp sáng tượng phượng hoàng trong thần miếu. Mà Vân Mạt, ngay trước mặt bao người, đã nhỏ một giọt m.á.u của mình lên tế đàn, bá tánh lại tận mắt thấy tượng phượng hoàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tự nhiên không còn gì để nghi ngờ nữa.
“Bái kiến thần nữ.”
Ngọn gió lập tức đổi chiều về phía Vân Mạt. Bên ngoài thần miếu, hàng ngàn bá tánh quỳ rạp trong mưa, hướng về phía Vân Mạt mà bái lạy.
“Chúng con không biết là thần nữ giáng lâm, đã đắc tội với thần nữ, xin thần nữ tha tội.”
Tiếng bái lạy vang trời, truyền vào trong thần miếu. Mạc Thái hậu và Ngọc Thanh Tử cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thần kinh căng như dây đàn của Vân Mạt cũng lập tức buông lỏng.
“Bái kiến thần nữ.” Ngọc Thanh Tử cũng như bá tánh, cúi đầu lạy Vân Mạt.
Ở Chiến Vương phủ, ông đã thấy Vân Mạt bày mưu tính kế cho Long Ngự, giúp giảm bớt thiên tai, càng thêm chắc chắn nàng chính là thần nữ phù hộ Đại Sở. Lòng kính ngưỡng của ông đối với Vân Mạt lại càng tăng thêm vài phần so với trước.
Ngọc Thanh Tử đạo hạnh cao thâm, lại là Đại tư tế của Đại Sở, Vân Mạt làm sao gánh nổi một lạy của ông. Nàng vội đưa tay ra đỡ lấy ông: “Đại tư tế, ngài làm gì vậy? Hôm nay ta đến đây là vì tình thế bắt buộc. Ngài cũng biết, ta không hề muốn làm thần nữ gì cả.”