Mang Theo Không Gian: Người Vợ Bị Bỏ Rơi Làm Giàu - Chương 1216

Cập nhật lúc: 04/09/2025 22:10

"Thúc Tộc trưởng, hiện tượng lạ này... có phải là do Vàng và Bạc sắp tỉnh lại không ạ?" – Phong Vãn lo lắng hỏi. Mấy năm nay, ngày nào Linh Nhi cũng mong ngóng Vàng và Bạc tỉnh lại, cô sợ con bé sẽ lại một lần nữa thất vọng.

"Cứ chờ xem sao." – Tộc trưởng Phong tộc nhìn chăm chú vào mặt nước, đôi mày nhíu chặt.

Hai người vừa dứt lời, mặt nước bỗng "BÙM" một tiếng, nổ tung thành một cột nước cao đến cả trượng, b.ắ.n tung tóe khiến mọi người không thể mở mắt.

Khi cột nước hạ xuống, Suối Tái Sinh trở lại vẻ yên tĩnh vốn có. Mọi người mở mắt ra, nhìn kỹ lại thì thấy chẳng biết từ lúc nào, trên bờ đã xuất hiện một đôi thiếu niên thiếu nữ.

Thiếu niên mặc một bộ đồ trắng, mái tóc đen như mực buông xõa trên vai, gương mặt anh tuấn. Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt đều không khác gì so với mấy năm trước.

Thiếu nữ trong bộ váy hồng, mày thanh mắt hạnh, dung mạo xinh đẹp kiều diễm, cũng giống hệt như nhiều năm về trước.

"Vàng! Bạc! Ô ô... hai cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi!" - Đôi thiếu niên thiếu nữ đó chính là hai linh thú đã ngủ say bấy lâu. Yến Tử Linh nhìn gương mặt họ, xúc động đến mức nước mắt lưng tròng, đôi mắt tím đã nhòe đi.

"Tiểu chủ nhân, xin lỗi đã để cô phải chờ lâu." – Vàng và Bạc gần như đồng thanh nói.

"Được gặp lại hai cậu, thật sự tốt quá rồi." - Yến Tử Linh rưng rưng nước mắt, giang rộng vòng tay, lao vào lòng Vàng và Bạc.

Thấy cảnh đoàn tụ này, Phong Vãn cũng không kìm được mà lau nước mắt. Tộc trưởng Phong tộc mỉm cười hiền hậu, lòng vô cùng an ủi. "Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi."

"Tiểu chủ nhân, cô cao lớn hơn nhiều quá nhỉ." – Vàng chợt chú ý đến chiều cao của Yến Tử Linh – "Không còn là cô bé lùn tịt như trước nữa rồi."

Yến Tử Linh cãi lại: "Vàng nói bậy, ta không phải đồ lùn tịt!"

"Chắc là... chắc là do ta ngủ mê lâu quá nên nhớ nhầm thôi." – Vàng cười ha hả.

"Chắc chắn là cậu nhớ nhầm rồi, hừ!" – Yến Tử Linh giận dỗi.

Con sư tử này, vừa tỉnh lại đã trêu chọc nàng, thật đáng ghét, uổng công bao năm qua ngày nào nàng cũng nhớ thương nó.

"Tiểu chủ nhân, cô đừng giận mà. Ta cho cô xem một thứ hay lắm." – Vàng thấy Yến Tử Linh bĩu môi giận dỗi, liền nịnh nọt kéo tay áo nàng, đưa một nhánh cây đang phát ra ánh sáng trắng đến trước mặt cô bé. "Cái này ta tìm được ở dưới đáy suối đó."

Thực ra, Vàng đã tỉnh lại từ một năm trước. Để bảo vệ Bạc, cậu đã ở lại đáy suối thêm một năm. Trong thời gian rảnh rỗi đó, cậu đã đi khắp Suối Tái Sinh và tình cờ tìm thấy cây linh dược này.

"Đây là cái gì vậy?" - Yến Tử Linh nhận lấy nhánh cây, nhìn kỹ rồi đưa lên mũi ngửi. "Ta ở Tiên Đảo Ngọc Hoa lâu như vậy mà chưa từng thấy thứ này bao giờ."

Vàng gãi đầu ngượng ngùng: "Ta... ta cũng không biết nó là cái gì nữa."

"Tiểu chủ nhân, loại cây không tên này nếu đã mọc ở nơi sâu nhất của Suối Tái Sinh, chắc chắn phải là một thứ rất tốt." - Bạc nói.

"Cô bé, đưa cây đó cho ông xem nào." – Tộc trưởng Phong tộc bỗng lên tiếng.

Yến Tử Linh quay người, đưa nhánh cây đang được bao bọc bởi ánh sáng trắng đến trước mặt ông. "Đây ạ, tộc trưởng ông."

Tộc trưởng Phong tộc nhận lấy, chỉ vừa liếc qua, mặt ông đã lộ rõ vẻ vui mừng khôn xiết. "Linh Nhi, Vãn Nhi, đây là cỏ Trường Sinh! Bao năm nay, ta đã tìm khắp Tiên Đảo Ngọc Hoa mà không thấy, không ngờ nó lại mọc ở Suối Tái Sinh."

Nghe đó là cỏ Trường Sinh, Yến Tử Linh còn kích động hơn cả tộc trưởng. "Ông Phong, ăn cỏ Trường Sinh vào, con có thể lớn lên ngay lập tức, có thể đi tìm hoa Thương Tâm và cỏ Hoàn Hồn cho anh Phong Tiêu được rồi phải không ạ?"

Mọi người mang theo cỏ Trường Sinh trở về bộ lạc. Tại nhà tranh, tộc trưởng chỉ gọi một mình Yến Tử Linh lại bên cạnh.

Ông nói với giọng thấm thía: "Linh Nhi, bây giờ đã tìm được cỏ Trường Sinh, ăn nó vào, con có thể trưởng thành ngay lập tức. Nhưng một khi đã ăn, con sẽ không bao giờ trở lại hình dáng trẻ thơ được nữa. Con à, con phải suy nghĩ cho thật kỹ. Con người một khi đã lớn, chuyện buồn phiền cũng sẽ nhiều hơn."

"Tộc trưởng ông, Linh Nhi đã suy nghĩ kỹ rồi. Vì để cứu anh Phong Tiêu, con không hề hối tiếc." - Yến Tử Linh trả lời vô cùng dứt khoát - "Trên đời này, ngoài cha, mẹ và anh trai, anh Phong Tiêu là người thân thiết nhất với con. Nếu không cứu được anh ấy, Linh Nhi sẽ đau khổ cả đời."

"Haizz..." – Tộc trưởng Phong tộc thở dài – "Nếu con đã quyết tâm, vậy thì hãy ăn nó đi."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.