Mang Theo Không Gian: Người Vợ Bị Bỏ Rơi Làm Giàu - Chương 200
Cập nhật lúc: 04/09/2025 21:08
Tuệ Trân thấy Viên Kim Linh tức giận đến mất hết lý trí, vội kéo nàng ta sang một bên, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, người quên lời phu nhân dặn rồi sao? Việc nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng việc lớn. Người mà oán giận ngoài lều thế này, cẩn thận Tuân công tử nghe thấy, đến lúc đó mất đi trái tim của chàng thì còn mất nhiều hơn được.”
“Phải, ta phải nhịn.” Được Tuệ Trân nhắc nhở, Viên Kim Linh lập tức kìm nén cơn giận, lấy lại bình tĩnh. “Tuệ Trân, chúng ta phải tìm một chỗ ở trước đã.”
Tuân Triệt không đi, nàng ta cũng không thể đi. Ở lại thôn Dương Tước sẽ dễ tiếp cận Tuân Triệt hơn, đây là cơ hội của nàng, một cơ hội tuyệt vời.
“Vâng.” Tuệ Trân gật đầu, lập tức hiểu ra ý định của Viên Kim Linh. “Tiểu thư, chúng ta đi hỏi thăm trong thôn xem nhà nào có phòng thừa không, chúng ta trả ít bạc để thuê lại, người thấy sao?”
“Trước mắt, chỉ có thể như vậy.”
Viên Kim Linh không phản đối. Mấy chủ tớ rời khỏi khu lều trại, đi về phía có nhiều nhà dân.
“Kim Linh tiểu thư, Tuệ Trân tỷ tỷ, hai người đang muốn tìm chỗ ở sao?”
Từ lúc Viên Kim Linh vào nhà tranh, Vân Trân Châu đã nấp sau bức tường đất thấp, lúc nào cũng để ý động tĩnh bên đó. Trước đó thấy Viên Kim Linh đi theo Tuân Triệt ra ngoài, giờ lại thấy nàng ta mặt mày tức giận, trong lòng cô ta liền đoán ra được vài phần.
Viên tiểu thư chắc chắn thích vị Tuân công tử kia, mà Tuân công tử lại qua lại với con tiện nhân Vân Mạt, cho nên Viên tiểu thư mới ghen. Nói như vậy, con tiện nhân Vân Mạt đã đắc tội với Viên tiểu thư rồi.
Vân Trân Châu thầm tính toán, mắt đột nhiên sáng lên.
Con tiện nhân Vân Mạt đắc tội với Viên tiểu thư thì phen này c.h.ế.t chắc rồi. Viên tiểu thư là thiên kim của Huyện thái gia, chỉ cần động một ngón tay cũng đủ g.i.ế.c c.h.ế.t con tiện nhân Vân Mạt.
“Trân Châu muội muội, muội có biết nhà nào có phòng trống không? Tiểu thư nhà ta sức khỏe không tốt, lang trung nói cần phải ở nông thôn tĩnh dưỡng một thời gian.” Tuệ Trân thấy Vân Trân Châu chủ động hỏi liền đáp lời.
Vân Trân Châu đi đến bên cạnh Tuệ Trân, khoác tay nàng, nói: “Tuệ Trân tỷ tỷ, tỷ hỏi đúng người rồi đó.” Nói xong, cô ta quay sang nhìn Viên Kim Linh. “Nếu Viên tiểu thư không chê, có thể ở nhà ta, nhà ta có mấy gian phòng trống.”
Ở thôn Dương Tước, nhà Vân Xuân Sinh thuộc dạng khá giả, ngoài phòng chính của hai vợ chồng ông, phòng bên của Vân Trân Châu và chồng, vẫn còn mấy gian phòng phụ bỏ không.
“Tiểu thư, hay là chúng ta đến nhà Trân Châu muội muội ở tạm vài ngày.” Tuệ Trân cẩn thận hỏi ý kiến Viên Kim Linh.
Nàng ta không quen thuộc thôn Dương Tước, chẳng muốn đi từng nhà hỏi thăm xem ai có phòng thừa. Hơn nữa, đường quê đầy phân heo phân bò, nàng ta không muốn làm bẩn đôi giày thêu của mình.
Viên Kim Linh thầm cân nhắc.
Nhà Vân Trân Châu ở ngay cạnh nhà tranh, chỉ cách một bức tường. Nếu nàng ta ở đó sẽ rất tiện để qua lại, và quan trọng nhất là có thể theo dõi động tĩnh của Vân Mạt và Tuân Triệt mọi lúc mọi nơi.
“Tuệ Trân, lấy một ít bạc đưa cho Trân Châu cô nương, coi như là tiền thuê nhà của chúng ta.”
Tuệ Trân vui vẻ: “Vâng, tiểu thư.”
“Viên tiểu thư, người không chê mà chịu ở nhà ta đã là vinh hạnh của ta rồi, sao ta có thể nhận tiền của người được chứ.” Thấy Tuệ Trân đưa bạc tới, Vân Trân Châu giả vờ từ chối.
Viên Kim Linh liếc Vân Trân Châu một cái, thấy miệng thì nói không cần nhưng mắt thì cứ dán chặt vào số bạc trong tay Tuệ Trân, không rời nửa phân.
“Ta không thích nợ ân tình của người khác.”
Loại người ham tiền lại còn cố tình nịnh nọt như Vân Trân Châu, nàng ta đã gặp nhiều rồi.
Viên Kim Linh vừa dứt lời, Tuệ Trân liền nhét bạc vụn vào tay Vân Trân Châu: “Trân Châu muội muội, muội cứ nhận lấy số tiền này đi.” Nàng biết Viên Kim Linh tính tình cao ngạo, không thích người khác bố thí hay thương hại.
Vân Trân Châu mân mê số bạc trong tay, rồi vui vẻ cất vào túi tiền của mình.