Mang Theo Không Gian: Người Vợ Bị Bỏ Rơi Làm Giàu - Chương 21
Cập nhật lúc: 04/09/2025 20:57
Nghe Vân Mạt nhắc đến chuyện lấy chồng, Thu Nguyệt mặt đỏ bừng, lườm yêu cô một cái: “Chị Mạt Tử, chị đừng trêu em nữa. Đời này, em không lấy chồng, cứ ở nhà với mẹ và anh trai thôi.”
Hạ Cửu Nương vừa nghe, liền sốt ruột, trừng mắt nhìn Thu Nguyệt: “Con bé này, nói gì ngốc vậy. Lời này, sau này không được nói nữa.”
Một mình Thu Thật không lấy được vợ, bà đã đủ phiền lòng, giờ lại thêm Thu Nguyệt không lấy chồng, bà chắc phải sầu c.h.ế.t mất.
Thu Nguyệt bĩu môi, không dám làm Hạ Cửu Nương không vui nữa.
Vân Mạt thấy chủ đề càng ngày càng đi xa, vội vàng cắt ngang. Cô đưa giỏ tre cho Thu Nguyệt: “Đây, em Thu Nguyệt, thím Hạ, đây là đậu hũ em làm bằng lá cây, còn có ít thịt chồn hầm, mang qua cho hai người nếm thử.”
Thu Nguyệt mở giỏ tre ra, một mùi thịt thơm lừng bay ra. Hạ Cửu Nương ngửi thấy mùi thịt, lập tức có chút ngại ngùng: “Con bé Vân Mạt à, sao con còn mang thịt qua đây. Nhìn Đồng Đồng gầy như vậy, thịt này nên để dành cho Đồng Đồng bồi bổ cơ thể mới phải. Hơn nữa, vết thương trên đầu con vẫn chưa lành, cũng cần bồi bổ nhiều.”
Vân Mạt cười cười, nói: “Thím Hạ, vết thương trên đầu con không sao, vài ngày nữa là khỏi. Bát thịt này hai người cứ yên tâm nhận đi, nhà con còn thừa nhiều lắm. Trời này nóng lên, để lâu dễ bị thiu, hỏng rồi đổ đi thì tiếc.”
Sau một hồi khuyên nhủ, Hạ Cửu Nương mới yên tâm nhận lấy.
Lúc đựng Đậu hũ Quan Âm, Vân Mạt còn cố ý cho thêm ít tương ớt xanh. Thấy Thu Nguyệt cầm giỏ, cô liền dặn dò: “Em Thu Nguyệt, tương ớt xanh trong bát là để chấm Đậu hũ Quan Âm, chấm với tương này ăn sẽ ngon hơn, hai người ăn thì đừng quên nhé.”
“Vâng.” Thu Nguyệt gật đầu, vui vẻ khoác giỏ tre lên tay: “Chị Mạt Tử, lát nữa em mang giỏ qua trả chị.”
Vì trong nhà còn măng tươi, chồi xuân cần xử lý, tặng Đậu hũ Quan Âm xong, Vân Mạt chỉ ở nhà họ Thu một lát rồi dắt Vân Hiểu Đồng về nhà.
Thấy trời nắng đẹp, Vân Mạt để Vân Hiểu Đồng cầm cành cây luyện chữ ở chỗ râm mát, còn mình thì quay lại bếp, nhóm một bếp lửa, chuẩn bị đun một nồi nước sôi.
Cho nước vào nồi xong, cô mới cầm dao, cắt măng đã hái buổi sáng thành lát. Đợi nước trong nồi sôi, cô đổ măng vào, dùng xẻng đảo mấy lần cho măng bớt vị hăng, rồi vớt ra, dùng rây tre để ráo nước, tìm một chiếc chiếu rách sạch sẽ, trải ra sân phơi nắng. Chồi xuân cũng được chần qua nước sôi, để ráo rồi phơi trên một cái nia rách.
Phơi thành rau khô, măng và chồi xuân có thể để được rất lâu. Sau này muốn ăn, chỉ cần ngâm nước ấm là được. Ăn không hết, đến mùa đông thiếu rau, biết đâu còn có thể bán đổi lấy ít tiền.
Làm xong những việc này, đã là buổi chiều. Mặt trời ngả về tây, hoàng hôn buông xuống, chân trời hiện lên những vệt ráng chiều lộng lẫy.
Làng quê nhỏ không giàu có, dầu thắp đắt đỏ, nhà nào cũng không nỡ dùng nhiều, nên mọi người đều ăn tối khá sớm. Thịt chồn hầm và Đậu hũ Quan Âm trưa nay còn thừa rất nhiều, không cần nấu thêm. Nhân lúc trời còn sáng, Vân Mạt hâm lại đồ ăn, cùng cậu nhóc ăn tối sớm.
Hai mẹ con ăn tối xong, Vân Mạt đang rửa bát đĩa thì Thu Nguyệt xách giỏ tre sang. Cô đoán giờ này Vân Mạt đang nấu cơm hoặc rửa bát nên quen đường đi thẳng vào bếp. Thấy Vân Mạt, cô liền khen: “Chị Mạt Tử, món Đậu hũ Quan Âm chị làm ngon ghê, vừa mịn vừa non, còn ngon hơn cả đậu hũ làm từ đậu nành nữa.”
Vân Mạt múc nước trong nồi đổ vào rãnh nước, đặt chiếc gáo vỡ xuống, chùi tay, nhìn Thu Nguyệt: “Cách làm Đậu hũ Quan Âm này đơn giản lắm, nếu em thích ăn, bữa nào chị dạy em làm.”
Thu Nguyệt vừa nghe, mặt mày phấn khởi: “Chị Mạt Tử, đây là chị nói đấy nhé, hôm nào em rảnh, em sẽ qua tìm chị học.”
“Được chứ, lúc nào qua cũng được.” Vân Mạt cười gật đầu. Rửa xong bát đĩa, cô tiện tay cởi tạp dề, kéo Thu Nguyệt vào nhà nói chuyện.
Ăn tối xong, trời cũng sắp tối, lúc này cũng không có việc gì bận. Thu Nguyệt trả lại giỏ tre, cũng không vội về nhà.
Hai người nói chuyện một lúc, đột nhiên nhớ ra ngày mai có phiên chợ, liền thuận miệng mời Vân Mạt: “Chị Mạt Tử, ngày mai trên trấn có phiên chợ, chị có đi không?”
Thu Nguyệt chỉ thuận miệng mời vậy thôi, cô cũng không mong Vân Mạt thật sự sẽ đi. Trước đây, Vân Mạt rất ít khi ra trấn.
Nào ngờ, cô vừa nói xong, Vân Mạt lập tức tiếp lời, cười nói: “Đi chứ, sáng mai, lúc em đi thì gọi chị một tiếng.”
Bộ da chồn đã phơi được một ngày, gần như đã khô. Ngày mai trên trấn có phiên chợ, vừa lúc mang đi bán. Ngoài ra, hôm nay làm rất nhiều Đậu hũ Quan Âm, một hai bữa cũng không ăn hết, để lâu sẽ hỏng, cũng có thể mang ra trấn xem thử giá cả.
Thu Nguyệt có chút bất ngờ nhìn Vân Mạt. Từ khi Vân Mạt đến thôn Dương Tước, số lần ra trấn có thể đếm trên đầu ngón tay.
Vân Mạt không để ý đến vẻ mặt của Thu Nguyệt, cô nhìn về phía Vân Hiểu Đồng đang luyện chữ trước cửa, suy nghĩ một chút rồi nói: “Em Thu Nguyệt, có chuyện này phải phiền em.”
“Chuyện gì ạ?” Thu Nguyệt thẳng thắn nói: “Chị Mạt Tử, quan hệ chúng ta tốt như vậy, chị còn khách sáo với em làm gì. Có chuyện gì chị cứ nói.”
Vân Mạt dời mắt khỏi Vân Hiểu Đồng, nhìn Thu Nguyệt, nhàn nhạt nói: “Em Thu Nguyệt, em về nói với thím Hạ một tiếng, ngày mai phiền thím giúp chị trông Đồng Đồng một lát.”