Mang Theo Không Gian: Người Vợ Bị Bỏ Rơi Làm Giàu - Chương 33
Cập nhật lúc: 04/09/2025 20:58
Đi một lúc, hai người lại ghé vào tiệm vải. Vân Mạt cắt mấy mét vải bông màu xanh. Đồ dùng hàng ngày đều đã mua đủ, cuối cùng, cô mới kéo Thu Nguyệt đến tiệm rèn ở cuối phố, mua một cái cuốc, một cái xẻng và một cái liềm.
Mua sắm xong, giỏ tre của Vân Mạt đã đầy ắp. Cuốc, xẻng, liềm mới mua đều để trong gùi của Thu Nguyệt, để cô ấy gùi. Cô định mua thêm ít thịt lợn, nhưng hoàn toàn không còn chỗ để. Thôi thì, thôn Dương Tước có một nhà làm nghề mổ lợn, có mở sạp thịt tại nhà, về thôn mua cũng được.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, nắng gắt chiếu xuống mặt đất. Đã qua trưa, còn năm dặm đường phải đi. Thu Nguyệt vén tay áo lau mồ hôi trên trán, thúc giục: “Chị Mạt Tử, giờ không còn sớm nữa, chúng ta mau về thôi.”
Vân Mạt trong lòng cũng mong ngóng Vân Hiểu Đồng, cũng muốn mau chóng về.
Hai người mang đồ lên, nhanh chân đi về phía cổng thành. Vì đã ăn một bát mì Dương Xuân, lúc này họ tinh thần tốt, sức lực dồi dào, chân bước thoăn thoắt. Chẳng mấy chốc, họ đã ra khỏi huyện thành, bước lên con đường đất đỏ về thôn.
Vân Mạt và Thu Nguyệt trở về thôn Dương Tước thì cũng đã gần đến giờ Mùi (1-3 giờ chiều). Vầng mặt trời đỏ rực treo trên bầu trời, nắng nóng bao trùm khắp xóm núi nhỏ, ngoài đồng ruộng thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng ếch kêu.
Trong sân nhà họ Thu, Vân Hiểu Đồng đang ngồi xổm dưới bóng cây giúp Thu Thật soạn lại những sợi cỏ dùng để đan chiếu. Cậu bé học theo Thu Thật trông rất ra dáng, vô cùng nghiêm túc.
Nghe có tiếng bước chân tiến vào sân, cậu bé liền vứt sợi cỏ trong tay xuống, vội vàng đứng dậy, hớn hở nói: “Chú Thu Thật, chắc chắn là mẹ và cô Thu Nguyệt về rồi, con ra cửa xem thử.” Nói xong, cậu xoay người, co giò chạy ra cổng.
Hạ Cửu Nương đang ngồi ở cửa nhà chính khâu đế giày, thấy Vân Hiểu Đồng chạy nhanh mà mắt không nhìn đường, bà vội vàng dặn dò: “Đồng Đồng, chạy chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã.”
“Bà Hạ, bà đừng lo, con chạy vững lắm ạ.” Vân Hiểu Đồng vừa chạy vừa vẫy tay trả lời.
Cậu bé thở hổn hển chạy ra đến cổng, từ xa đã thấy Vân Mạt và Thu Nguyệt.
“Mẹ ơi, mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi.” Nhìn thấy Vân Mạt, cậu nhóc vui mừng đến mức múa tay múa chân. Mới xa mẹ nửa ngày mà cậu đã nhớ mẹ lắm rồi.
Vân Mạt thấy Vân Hiểu Đồng đứng ở cổng, nghển cổ gọi mình, thấy cô cậu bé vui đến mức mắt cười cong tít lại. Cô vội vàng bước nhanh hơn, vài bước đã đến trước cửa, đưa tay xoa mái tóc trên đầu cậu, dịu dàng nói: “Đồng Đồng, ở nhà có nghe lời bà Hạ và chú Thu Thật không?”
“Vâng ạ.” Vân Hiểu Đồng ngoan ngoãn gật đầu. “Mẹ ơi, con nhớ kỹ lời mẹ dặn, không gây phiền phức cho bà Hạ và chú Thu Thật đâu ạ.”
“Vậy sao, con trai của mẹ ngoan quá.” Vân Mạt khẽ mỉm cười, dắt tay cậu đi vào sân nhà họ Thu. Thu Nguyệt cũng gùi chiếc sọt theo sau.
Vân Mạt dắt Vân Hiểu Đồng đến dưới bóng cây, nhìn Thu Thật, mỉm cười khách sáo: “Anh Thu Thật, hôm nay thật phiền anh quá.”
Thu Thật dừng tay, ngẩng đầu nhìn Vân Mạt, thuận miệng cười nói: “Chà, có gì phiền phức đâu. Đồng Đồng vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, lúc nãy còn giúp tôi soạn cỏ nữa. Sau này, cô muốn ra trấn đi chợ, cứ việc đưa Đồng Đồng sang nhà tôi.”
“Vâng.” Vân Mạt khẽ gật đầu, cũng không khách sáo nữa.
“Con bé Mạt Tử, Thu Nguyệt về rồi à.” Thấy Vân Mạt và Thu Nguyệt về, Hạ Cửu Nương cắm cây kim vào đế giày, vội vàng đi ra khỏi nhà chính.
Bà đi đến trước mặt Thu Nguyệt, nhìn vào trong sọt, hỏi: “Thu Nguyệt, giày cỏ, chiếu cỏ mang đi bán hết chưa con?”
“Giày cỏ, chiếu cỏ đều bán hết rồi ạ.” Thu Nguyệt cười trả lời, sau đó lấy từ trong lòng ra một túi vải nhỏ, đưa cho Hạ Cửu Nương: “Mẹ, đây là tiền bán được hôm nay, mẹ cất kỹ đi.”
“Ừ.” Hạ Cửu Nương tươi cười nhận lấy túi vải, cẩn thận cất vào trong lòng.
Nghĩ đến giày cỏ, chiếu cỏ nhà mình đã bán hết, bà lại nhìn sang Vân Mạt, hỏi: “Con bé Mạt Tử à, Đậu hũ Quan Âm con làm bán hết không?”
“Vâng, cũng bán hết rồi ạ.” Vân Mạt đơn giản đáp.