Mang Theo Không Gian Nữ Thần Y Trùng Sinh Báo Thù - Chương 29-30-31: Nàng Sẽ Là Đồ Đệ Của Ngươi

Cập nhật lúc: 05/09/2025 20:29

Đông Tuyết không dám tự ý phán đoán, bèn lặng lẽ rời khỏi tiệm “Giải quyết vấn đề và nghi hoặc”. Nàng biết, trước mặt Mục Tiên Nhân, một cử động nhỏ cũng khó qua được mắt người kia. Hiện giờ chưa rõ nội tình, nàng chỉ có thể trở về Mẫu Đơn Viện để xem tình hình của công chúa.

Khi trở về thấy Chung Lạc Ninh đã tỉnh lại, Đông Tuyết không nén được xúc động, quỳ sụp xuống mà bật khóc:

“Thuộc hạ đáng chết! Là thuộc hạ sơ suất khiến công chúa chịu khổ! Xin công chúa trách phạt!”

Chung Lạc Ninh vội đưa tay đỡ nàng dậy, giọng dịu dàng:

“Đứng dậy đi, ta không sao nữa rồi.”

Đông Tuyết lau nước mắt, thổn thức:

“May mà người không sao. Nếu không, cho dù thuộc hạ có mười cái đầu cũng không đủ để điện hạ Tĩnh Vương chặt xuống.”

Chung Lạc Ninh khẽ bật cười, lòng chợt ấm áp. Hạ Hàn Thần đúng là khiến người ta vừa kính vừa sợ, ngay cả thị nữ thân cận cũng dè dặt như vậy. Nàng an ủi:

“Là nhờ các ngươi, nếu không ta cũng khó giữ được tính mạng. Hắn sẽ không trách ngươi đâu.”

Sau đó, Đông Tuyết đem chuyện Chung Sở Sở hành hạ Lục Lạc, rồi lại đích thân đi vào cửa tiệm kia kể lại không sót một chi tiết. Chung Lạc Ninh nghe xong chỉ khẽ thở dài:

“Lục Lạc tuy là hạ nhân, nhưng cũng là kẻ có tự trọng. Chung Sở Sở luôn tàn độc, không có chút nhân tâm, lâu ngày tất sẽ khiến người dưới rời bỏ. Thuốc giải đêm qua là do Lục Lạc mang đến, xem như nàng ấy đã chuộc lại lỗi. Ân này, ta ghi nhớ.”

Nàng trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

“Còn Mục Tiên Nhân, ta chưa từng đắc tội với người ấy, sao lại liên tục nhắm vào ta?”

Thái Ca xen vào phân tích:

“Người kia ưa thích bạc, có lẽ bị Chung Sở Sở dùng tiền mua chuộc.”

Khi đang trò chuyện, thị vệ ngoài viện tiến vào bẩm báo:

“Bẩm công chúa, Cao phu nhân cầu kiến.”

Chung Lạc Ninh nhìn thị vệ này, khẽ nhíu mày. Nàng không hề sắp xếp người canh cổng, vì sao nay lại có thị vệ đứng gác?

Đông Tuyết thấy vậy liền giải thích:

“Công chúa, sau chuyện ong độc đêm qua, thuộc hạ đã mượn hai thị vệ võ nghệ cao cường từ điện hạ Tĩnh Vương. Hai người là Cao Sơn và Thẩm Hải, sẽ thay phiên canh giữ Mẫu Đơn Viện. Trong phủ tướng quân hiện thời, chúng ta không thể không đề phòng.”

Chung Lạc Ninh gật đầu tán thưởng:

“Làm rất tốt.”

Nàng sai Cao Sơn mời cô Cao vào. Chưa thấy người, đã nghe tiếng lo lắng từ xa vọng tới:

“Lạc Ninh! Ta nghe nói cháu bị ong độc đốt, có sao không?”

Chung Lạc Ninh mỉm cười đứng dậy:

“Cô, cháu không sao rồi, chỉ là chút vết thương nhỏ.”

Cô Cao thở phào, ánh mắt vẫn còn nét bất an:

“Thật kỳ quái, ong độc sao lại đột nhiên xuất hiện trong phủ?”

Cao thị thừa biết tình hình trong phủ, cũng đoán được tám phần mười sự việc có liên quan đến mẹ con Lâm thị, nhưng chưa có chứng cứ, đành im lặng.

Chung Lạc Ninh chuyển lời:

“Hiện vẫn đang điều tra. Cô có điều gì muốn nói riêng với cháu sao?”

Cao thị trầm tư một lát rồi nói nhỏ:

“Dạo gần đây ta đang suy tính tìm thêm người quản lý phủ cho phụ thân cháu. Nay trong phủ chỉ còn ta và Lâm thị, ta e mình lực bất tòng tâm.”

Chung Lạc Ninh trong lòng than thầm. Nữ tử cổ đại thật bao dung, lại có thể ung dung tính chuyện nạp thiếp cho trượng phu. Nếu là nàng, tuyệt chẳng chấp nhận chung chồng với ai. Nhưng ngoài mặt vẫn lễ độ:

“Chuyện trong phủ cô cứ quyết định. Con là nữ nhi, không tiện tham dự việc trong nội thất của cha.”

Cao thị khẽ gật đầu:

“Đúng vậy, chỉ là chuyện lớn trong phủ, ta vẫn muốn nói trước cho cháu biết một tiếng.”

Chung Lạc Ninh gật đầu đồng thuận, trong lòng thì nghĩ, nếu Lâm thị hay được việc này, e là tức đến phun m.á.u cũng nên.

Lúc này, Chung Sở Sở đã đến Lạc Nghi Điện, định tìm Mục Tiên Nhân để chất vấn. Nhưng một tiểu đồng ngăn lại:

“Sư phụ thân thể bất an, hôm nay không tiếp khách.”

Chung Sở Sở chẳng để tâm, bước thẳng vào, lớn tiếng gọi:

“Mục Tiên Nhân! Ta tận mắt thấy ong độc lao vào Chung Lạc Ninh, cớ sao nàng ta vẫn bình yên vô sự?”

Một lúc lâu sau, trong điện vang lên giọng nói nhàn nhạt:

“Vậy thì phải hỏi người bên cạnh cô.”

Chung Sở Sở ngẩn ra:

“Người bên cạnh ta? Sao có thể…”

Mục Tiên Nhân không đáp nữa. Hai tiểu đồng bèn đưa nàng ra ngoài.

Trong điện, Mục Tiên Nhân ngồi trầm mặc đối diện vách tường, lòng ngổn ngang. Trong giấc mộng mơ hồ, hắn thấy sư phụ Hà Vô Ưu hiện ra giữa làn hương nhàn nhạt. Bạch y như tuyết, ánh mắt thâm trầm, dáng người tựa tiên nhân thoát tục.

Hà Vô Ưu nhìn hắn thật lâu rồi chậm rãi cất lời:

“Ngươi từng quỳ trước tượng Phật, thề không hại sinh linh, nay sao lại dùng học vấn để hại người?”

Mục Tiên Nhân quỳ xuống, rơi lệ nói:

“Sư phụ… đệ tử biết sai rồi…”

Hà Vô Ưu khẽ vuốt râu, giọng ôn hòa:

“Ta truyền ngươi tri thức là để cứu người, chứ không phải để gieo họa. Nếu ngươi không thể tỉnh ngộ, sẽ cô phụ tấm lòng của ta.”

Nói đoạn, thân ảnh ngài như tan vào mây gió trời cao.

Mục Tiên Nhân vội gọi với theo:

“Sư phụ! Con không thấy được vận mệnh của Chung Lạc Ninh, quá khứ hay tương lai đều không rõ ràng…”

Hà Vô Ưu quay lại mỉm cười:

“Nàng sẽ là đồ đệ của ngươi, cùng ngươi cứu người giúp thế gian.”

Dứt lời, thân ảnh hóa thành ánh sáng, tan vào hư không…

Chương 30 Tất cả những thứ tốt đệp đều bị Chung Lạc Ninh cướp mất sao?

Cái gì? Nàng sẽ là đồ đệ của ta sao?

Nghe lời sư phụ phán truyền, Mục Tiên Nhân sửng sốt hồi lâu không nói nên lời. Thì ra kẻ mà suýt chút nữa hắn muốn hãm hại lại chính là đồ đệ tương lai của mình? Mục Tiên Nhân âm thầm hối hận trong lòng. Lại còn là dùng đến ong độc Tây Vực! Thứ ong độc ấy kịch độc vô cùng, người bị chích vào thì mười phần có tám, chín là mất mạng.

Nào ngờ, tiểu nha đầu Lục Lạc lại vô tình đưa thuốc giải kịp thời, cứu được Chung Lạc Ninh, cũng gián tiếp giúp chính hắn, hoặc có thể nói là tự cứu lấy lương tâm mình.

Đêm ấy, Mục Tiên Nhân lại mơ một giấc mộng dài. Trong mộng, lão sư Hà Vô Ưu thong dong cất tiếng: “Nếu có một người mà ngươi không thể nhìn ra quá khứ, cũng chẳng đoán được tương lai, thì kẻ đó chính là người đến để cứu ngươi. Nếu ngươi đã cảm thấy chán nản thế gian này, hãy giúp nàng hoàn thành việc cần làm, sau đó rời đi cũng không muộn. Nàng giúp ngươi, hoặc ngươi giúp nàng.”

Tiếng nói từ bi, thong thả của lão nhân ấy như sương đêm tan chảy vào lòng hắn. Mục Tiên Nhân chợt hiểu ra vì sao lần đầu tiên gặp Chung Lạc Ninh, hắn lại sinh lòng kính nể khó nói. Hóa ra là vì nàng đến để giải thoát cho hắn khỏi trăm năm cô quạnh.

Ba trăm năm lặng lẽ nhìn đời trôi qua, bao triều đại thay đổi, bao người người đến rồi đi, chỉ có hắn vẫn lặng lẽ tồn tại, chẳng thể thoát khỏi ràng buộc vì lời thề cứu nhân độ thế chưa hoàn thành. Giờ đây, Chung Lạc Ninh xuất hiện, mang theo y thuật siêu phàm, cứu người giúp đời, chính là cơ duyên lớn trong kiếp này của hắn.

Sư phụ nói nàng là đồ đệ của hắn, chẳng khác nào đưa hắn một lý do để gần gũi, để truyền dạy, để đồng hành. Hắn là người kiêu ngạo, nếu nói thu một phàm nhân làm thê tử, hắn không chấp nhận được. Nhưng nếu là đồ đệ, thì tất cả đều hợp lý. Hắn cười thầm trong lòng: “Đệ tử, hôm nay sư phụ đến gặp ngươi.”

Tại cổng Mẫu Đơn viện, Mục Tiên Nhân đến xin yết kiến. Thị vệ lập tức bẩm báo.

Chung Lạc Ninh nghe vậy, vô cùng nghi hoặc: “Mục Tiên Nhân? Sao lại đến tìm ta?” Nàng ra tận cửa, chắp tay: “Mục Tiên Nhân, không biết gió nào đưa đạo trưởng đến đây?”

Khác hẳn với bộ dạng lạnh lùng thường ngày, hôm nay Mục Tiên Nhân cười hiền từ, khẽ cúi người: “Đệ tử, sư phụ đến nhận lỗi.”

Chữ “đệ tử” lọt vào tai khiến Chung Lạc Ninh và các thị nữ phía sau đều sửng sốt. “Đệ tử của người? Chẳng lẽ người nhận nhầm?” Nàng nhíu mày hỏi lại.

Mục Tiên Nhân mỉm cười: “Chính là ngươi.”

Dứt lời, hắn rút từ tay áo ra một chiếc vòng ngọc trắng tinh khiết, nhanh chóng đeo lên cổ tay nàng. Vòng ngọc vừa chạm da liền phát ra ánh sáng rực rỡ, ánh lên khắp tay áo nàng, tỏa một khí tức ôn nhu như nước, sau đó từ từ lặng xuống.

“Đeo vòng ngọc này rồi, ngươi chính là đồ đệ duy nhất của Mục mỗ.” Lời hắn thốt ra, vững như bàn thạch.

Tin tức Mục Tiên Nhân đích thân đến phủ tướng quân thu đồ đệ nhanh chóng lan ra khắp nơi. Người trong phủ ùn ùn kéo đến xem náo nhiệt, đều bị thị vệ canh giữ chặn ngoài cửa.

Bên trong, Chung Sở Sở đứng nấp sau hành lang, nghiến răng: “Lúc ta đến Bạch Hỏa các tìm hắn, hắn còn nói không tiếp khách. Bây giờ lại đích thân đến phủ tướng quân thu Chung Lạc Ninh làm đồ đệ?”

Ánh mắt nàng đong đầy ghen tị. Mà dì Lâm đứng cạnh, sắc mặt âm trầm, gằn từng chữ: “Tại sao cái gì tốt đẹp cũng rơi vào tay Chung Lạc Ninh hết vậy?”

Chỉ có cô Cao nhẹ nhàng mỉm cười: “Mục Tiên Nhân xưa nay không thu đồ đệ. Giờ lại thu Lạc Ninh, ắt là có lý do. Con bé thật có phúc khí.”

Câu “có mắt nhìn người tài giỏi” của Cao cô khiến Chung Sở Sở nghiến răng trừng mắt, mà Cao cô thì điềm nhiên như không, xem như chẳng thấy gì.

Tại phủ Thừa tướng, Thượng Như Mộng giận dữ, nhét đầy bánh đậu xanh vào miệng, nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao lại thu cái loại Chung Lạc Ninh c.h.ế.t tiệt ấy làm đồ đệ?!”

Thượng Nguyệt Lai càng giận hơn, vì năm xưa từng mang một ngàn lượng vàng đến cầu Mục Tiên Nhân thu nhận con trai, con gái làm đồ đệ, vậy mà bị phớt lờ. Giờ hắn lại chủ động đến phủ tướng quân cầu Chung Lạc Ninh làm đồ đệ?

Thượng Như Phong chậm rãi nói: “Chung Lạc Ninh này quả thực không tầm thường. Mục Tiên Nhân thu nàng, tất có nguyên do.”

Nghe xong, Thượng Như Mộng càng nổi điên: “Ca ca, sao huynh có thể nói vậy? Phụ thân từng vì chúng ta mà cầu người đó!”

“Có những việc không thể cưỡng cầu,” Thượng Như Phong bình thản đáp.

Thượng Nguyệt Lai im lặng, trong lòng chỉ cảm thấy tất cả những điều tốt đẹp trên đời đều bị Chung Lạc Ninh chiếm lấy…

Tại Mẫu Đơn viện, Chung Lạc Ninh tuy đã nhận vòng ngọc, nhưng vẫn hỏi: “Người có thể làm sư phụ ta, vậy người có thể nói cho ta biết tình hình gần đây của Hạ Hàn Thần cùng dịch bệnh tại Nam Dã chăng?”

Mục Tiên Nhân khẽ mỉm cười: “Chỉ cần ngươi bằng lòng làm đồ đệ ta, ta liền cho ngươi biết.”

Chung Lạc Ninh ngẩng đầu, dõng dạc: “Được.”

Thật ra trong lòng nàng vui mừng khôn xiết. Mục Tiên Nhân là nhân vật có thể thay đổi vận mệnh, được làm đồ đệ của người như thế, là phúc phận lớn trời ban.

Mục Tiên Nhân phất tay áo, trong không trung lập tức hiện ra một tấm gương sáng. Trong gương, khuôn mặt mà nàng hằng thương nhớ – Hạ Hàn Thần – từ từ hiện ra. Nhưng bên má phải của chàng lại có một vết sẹo đỏ rực đáng sợ…

Chương 31 Hàn Hạ Thần trở về

Chung Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn tấm gương sáng do Mục Tiên Nhân triệu xuất, chỉ thấy cảnh tượng ở Nam Dã hiện lên rõ ràng. Trong lòng nàng không khỏi nghẹn lại một chút.

Chuyến đi Nam Dã của Hạ Hàn Thần thật gian khổ, tình hình nơi đó càng thêm hiểm ác. Phía sau hắn là hàng ngàn quân mã, còn có cả bách tính Nam Dã gầy còm, sắc mặt tái nhợt, có kẻ đã hấp hối bên bờ sinh tử.

Một tia lo lắng hiện rõ nơi đáy mắt Chung Lạc Ninh, nàng lập tức quay sang nhìn Mục Tiên Nhân, khẽ cất lời: “Sư phụ, xin người đưa ta đến Nam Dã xem thử.”

Nàng gọi hai tiếng “sư phụ” rất chân thành. Mục Tiên Nhân liếc mắt nhìn nàng, nụ cười nơi khóe môi không giấu nổi sự tán thưởng, song vẫn nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho nàng tiếp tục quan sát.

Chung Lạc Ninh quay đầu nhìn lại, trong tấm gương, chỉ thấy Hạ Hàn Thần mặc giáp bạc, sắc mặt cương nghị, ánh mắt như kiếm. Hắn đứng giữa đoàn quân, giọng nói sang sảng vang lên: “Y Lợi sẽ không vứt bỏ bất kỳ thần dân nào, bất kể họ nghèo hay giàu, an vui hay khốn khó, dù là tai họa thiên nhiên hay do con người gây ra, chỉ cần họ một lòng trung thành với Y Lợi, thì Hoàng đế Sùng Vũ nhất định không để họ phải chịu thống khổ. Xin hãy tin tưởng triều đình.”

Phong thái vương giả ấy, khí độ oai nghiêm ấy, khiến lòng người bách tính như được vững vàng giữa cơn sóng gió.

Vừa dứt lời, dân chúng Nam Dã đồng loạt quỳ rạp, yếu ớt mà kiên quyết cất tiếng: “Thần dân nguyện quy phục Y Lợi, cầu xin Tĩnh Vương điện hạ cứu lấy chúng thần!”

Từ tấm gương thần diệu, Chung Lạc Ninh thấu tỏ tất thảy. Dân Nam Dã đã chịu khổ quá nhiều! Quân vương nơi ấy tầm nhìn thiển cận, lòng dạ hẹp hòi. Khi bệnh dịch hoành hành, chẳng hề sắp đặt biện pháp phòng ngừa, chẳng chịu hỏi han y sĩ, lại càng không an ủi dân chúng. Ngược lại, hắn hạ lệnh đào hố sâu, đem hơn trăm người bệnh còn sống chôn sống!

Hắn đâu biết bệnh tiêu chảy là bệnh truyền nhiễm, cách làm của hắn chẳng những vô ích mà còn khiến bệnh lây lan khắp nơi. Dân chúng và binh lính c.h.ế.t oan uổng từng lớp từng lớp. Niềm tin đối với vị quân vương ấy hoàn toàn sụp đổ.

Sau cùng, ngay chính hắn cũng nhiễm bệnh mà chết. Bởi cố chấp không uống thuốc, chỉ biết gào thét trách trời, cuối cùng cũng chẳng thoát khỏi số mệnh.

Hạ Hàn Thần cùng đoàn tùy tùng tới đúng lúc. Họ đào bới từng nắm đất, cứu được số người còn sống trong hố sâu. Nếu đến chậm một bước, e rằng người trong hố đã mất mạng.

Sau khi phát thuốc giải, không bao lâu sau, người bệnh lần lượt hồi phục, nước mắt rưng rưng, đều quỳ rạp dưới chân Hạ Hàn Thần, nghẹn ngào hô lớn: “Điện hạ là Bồ Tát sống! Cứu chúng thần khỏi cảnh khốn cùng, giúp Nam Dã thoát khỏi tử lộ!”

Chung Lạc Ninh nhìn hình ảnh từ xa, lòng đau như cắt. Nàng thấy rõ trong đám người bệnh có cả bà lão tóc bạc, hài tử còn thơ ngây, nam nhân trung niên sức cùng lực kiệt. Những kẻ ấy là những người vô tội nhất trong dịch bệnh này, không có sức chống đỡ, lại bị quan lại và vương giả chối bỏ.

Nàng thầm nghĩ: “Trách nhiệm ngăn bệnh cứu dân vốn là của triều đình và quân vương, vậy mà lại đổ lên vai dân lành. Vị quân vương kia c.h.ế.t cũng là do tự chuốc lấy.”

Hạ Hàn Thần tự tay an ủi dân chúng, nhẹ giọng nói: “Đây là thuốc giải, chư vị có thể yên tâm dùng. Các khu vực khác trong Nam Dã đều đã hồi phục sau khi dùng thuốc. Chư vị cũng sẽ không ngoại lệ.”

Lời hắn vang lên kiên định, khiến bao con tim đang run rẩy như được tiếp thêm sức mạnh. Dân chúng Nam Dã gật đầu uống thuốc, ánh mắt dần sáng lên.

Mục Tiên Nhân lại vẫy tay lần nữa. Cảnh vật trong gương lập tức chuyển sang các vùng khác. Dân cư an cư lạc nghiệp, trẻ nhỏ chạy chơi, cửa hàng mở cửa buôn bán, khắp nơi treo cờ vàng đề bốn chữ “Quy tắc Nam Dã”, khí tượng hưng vượng hiện rõ khắp thành.

Chung Lạc Ninh không giấu nổi xúc động. Để đạt được cảnh yên dân như vậy, bao nhiêu tướng sĩ đã vất vả chiến đấu. Nay thấy Nam Dã được ổn định, nàng mới buông được nỗi lo trong lòng.

“Sư phụ,” nàng quay sang hỏi, “bao giờ Hạ Hàn Thần có thể khôi phục trật tự Nam Dã và trở về kinh thành?”

Mục Tiên Nhân mỉm cười: “Ba ngày nữa, hắn sẽ khải hoàn trở về.”

Nghe đến đây, Chung Lạc Ninh bất giác cười rạng rỡ. Biết được ngày đoàn viên, lòng người càng thêm háo hức. Nàng thầm tính toán trong đầu, mỗi ngày chờ đợi từ nay trở nên có ý nghĩa hơn bao giờ hết.

Đêm đó, một trận mưa phùn rơi nhẹ. Tiếng mưa rơi tí tách trên mái ngói, cây cối như thì thầm trong đêm. Chung Lạc Ninh cuộn mình trong chăn, ôm lấy niềm vui và mong đợi, rồi chìm vào giấc mộng an lành.

Ba ngày sau, đúng như lời Mục Tiên Nhân đã nói, Hạ Hàn Thần khải hoàn trở về.

Trời vừa rạng sáng, cơn mưa đêm trước như chưa từng xảy ra. Kinh thành Y Lợi nhộn nhịp chưa từng thấy. Dân chúng đổ ra đường đón đoàn quân chiến thắng. Tiếng chiêng trống vang lừng, pháo nổ không dứt, từng con đường đều chật ních người.

Người người truyền tai nhau:

“Hôm nay Tĩnh Vương điện hạ trở về!”

“Nghe nói ngài ấy đã bình định được Nam Dã, cứu sống bao người!”

“Thật là anh minh thần võ! Còn nghe nói Tĩnh Vương phi cũng có công lớn trong việc bào chế thuốc giải!”

“Đúng vậy đúng vậy, Tĩnh Vương điện hạ và Tĩnh Vương phi quả là trời sinh một đôi!”

Chung Lạc Ninh đứng bên lề phố, nghe từng lời bàn tán, trong lòng vui sướng khôn xiết. Nàng nhìn về phía trước, đón ánh bình minh, chỉ thấy người trong mộng cưỡi chiến mã đen, giáp bạc sáng ngời, ánh mắt sắc bén, lông mày rậm rạp khí khái, ngồi thẳng lưng dẫn đầu đoàn quân vào thành.

Hắn bước đi giữa tiếng tung hô, giữa sự kính ngưỡng của bách tính, như một chiến thần thực thụ.

Thế nhưng — phía sau hắn, lại có một cỗ xe ngựa sang trọng. Mành xe khẽ lay, thấp thoáng bóng dáng một nữ tử y phục hồng phấn, dung mạo trắng trẻo, đôi mắt long lanh như ngọc.

Một tia ghen tuông thoáng lướt qua lòng Chung Lạc Ninh. Nàng cố nén, mặt vẫn hờ hững hỏi: “Sao hắn lại mang theo một nữ nhân về theo?”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.