Mang Theo Không Gian Nữ Thần Y Trùng Sinh Báo Thù - Chương 58: Thanh Nữ
Cập nhật lúc: 05/09/2025 20:31
Đôi mắt đen của Hạ Hàn Thần ánh lên một tia nghi hoặc sau khi nghe tin, liền hỏi Nam Phong:
“Là yêu quái loại gì? Sao lại dám ngang nhiên bắt cóc nữ tử giữa kinh thành?”
Nam Phong bình tĩnh lại, vội đáp:
“Hạ công tử, thuộc hạ chưa tận mắt nhìn thấy. Nhưng theo lời dân chúng, nữ yêu kia mặc hắc y, sắc mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc, hành tung như u linh, trực tiếp bắt một cô nương ngay trên phố, như quỷ hút hồn vậy.”
Hạ Hàn Thần và đại hoàng tử Hạ Lương Không nhìn nhau, sắc mặt đều trầm xuống.
Hạ Lương Không nghiến răng:
“Đi! Thần Nhi, ta đi cùng ngươi!”
Hai người lập tức vận khinh công, như gió cuốn rời khỏi cung Vĩnh Bình, phóng thẳng ra đường lớn kinh thành.
Khi tới nơi, phố xá vốn sầm uất về đêm nay lại vắng tanh, cửa tiệm đóng kín, không một bóng người.
Bỗng có tiếng nức nở vang lên từ đầu phố. Một đôi lão phu phụ tóc bạc bước tới.
Ông lão ôm lấy bà lão, nhẹ nhàng an ủi:
“Lão bà, đừng khóc nữa. Chúng ta lại đi thêm một vòng, tìm Thanh Nhi…”
Bà lão nghẹn ngào khấn khứa:
“Nguyện Quán Thế Âm Bồ Tát từ bi, phù hộ cho Thanh Nhi tai qua nạn khỏi…”
Hạ Hàn Thần bước lên, lễ phép hỏi:
“Lão thái thái, người vừa nói bị bắt đi là… nữ nhi của người sao?”
Ông lão lau nước mắt, nghẹn ngào đáp:
“Là cháu gái nhỏ của lão thân. Mồ côi cha mẹ từ bé, sống nương tựa chúng ta. Giờ bị yêu nữ bắt đi… sống c.h.ế.t không rõ…”
Hạ Lương Không nhẹ giọng an ủi:
“Lão nhân gia cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm lại người.”
Hai lão nhân vừa khóc vừa quỳ xuống lạy:
“Thiếu gia, cầu xin các ngài cứu lấy Thanh Nhi của chúng tôi! Con bé từ nhỏ khổ sở đủ điều, nay lại gặp kiếp nạn thế này…”
Hạ Hàn Thần đỡ họ dậy, vỗ về:
“Xin hai vị an tâm hồi phủ nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ lập tức điều tra.”
Khi quay đi, bà lão run rẩy nắm lấy tay áo Hạ Hàn Thần, thì thào nói:
“Người bắt Thanh Nhi… là t.h.i t.h.ể nữ…”
“Thi thể?”: Hạ Hàn Thần nhíu mày.
Bà lão nói tiếp, giọng run lẩy bẩy:
“Cô ta ốm yếu, da xanh xao, không mở miệng nói lời nào, động tác cứng nhắc như xác c.h.ế.t biết đi… thật quá kỳ quái…”
Hạ Hàn Thần gật đầu, khẽ nói:
“Xin hai vị hồi phủ nghỉ ngơi, mọi chuyện để chúng ta lo liệu.”
Sau khi tìm kiếm khắp phố mà chưa có manh mối, Hạ Lương Không hồi cung bẩm báo hoàng đế.
Còn Hạ Hàn Thần thì điều động mười mấy mật vệ tỏa khắp kinh thành, tiếp tục truy tìm.
Tại phủ Thừa tướng.
Thượng Nguyệt Lai nghe tin có “yêu nữ” xuất hiện trong thành, liền vội vã đêm khuya đến mật thất tra xét.
Hắn mở cửa đá, nhìn vào phía sau cửa kính đặc biệt. Một nữ nhân lạ đang ngồi ăn thịt sống. Máu thịt đỏ tươi vương vãi quanh miệng, gương mặt vừa thỏa mãn vừa quái dị.
Cảnh tượng này khiến hắn rùng mình, khóe miệng giật giật: nàng ấy… ăn thịt người ư?
Ngay khi ý nghĩ đó lóe lên, nữ nhân kia đứng sang một bên, để lộ thân thể một thiếu nữ trẻ tuổi nằm bất động trên nền đá, sắc mặt bình yên, mắt khép hờ: vẫn chưa chết!
Thượng Nguyệt Lai lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Quả nhiên là Thanh Nữ đã bắt cô gái ấy về.”
Hắn vừa kinh ngạc vừa mừng thầm.
Kinh ngạc, vì công lực của Thanh Nữ lại mạnh đến mức hắn không hề phát giác được hành tung.
Mừng rỡ, vì nàng chưa sát hại cô gái kia.
Dường như cảm nhận được có người theo dõi, Thanh Nữ đột nhiên ngẩng đầu: sắc mặt tái nhợt như giấy, khóe miệng vẫn còn thịt sống be bét máu.
Lúc này, một mật vệ mang vào túi thịt bò tươi.
Thượng Nguyệt Lai chích một ít dung dịch đặc chế vào đó. Lập tức, miếng thịt chuyển sang sắc hồng tươi rói.
Hắn đắc ý thầm nhủ:
“Thanh Nữ, ta đã nuôi dưỡng ngươi suốt ba năm. Đã đến lúc ngươi phải vì ta mà hành sự.”
Ba năm trước, hắn nhặt được t.h.i t.h.ể của nàng trong rừng hoang, được một dị nhân mách nước rằng có thể “hồi sinh” xác c.h.ế.t nếu cho ăn thịt sống pha thuốc bí truyền mỗi ngày.
Giờ đây, Thanh Nữ đã thành cương thi thuần phục, tuy không nói được, nhưng hiểu được mệnh lệnh.
Thượng Nguyệt Lai ra lệnh:
“Từ nay, không được tự ý ra ngoài, cũng không được mang người sống về nếu chưa có chỉ thị!”
Thanh Nữ đứng dậy, khẽ gào lên một tiếng ghê rợn, ánh mắt xám đục như cá chết, hai tay đầy máu, móng tay dài sắc nhọn, bước loạng choạng về phía trước.
Thượng Nguyệt Lai lập tức ném túi thịt bò tươi ra: nàng liền chộp lấy, cúi đầu gặm ngấu nghiến.
Dù đã quen với cảnh nàng ăn thịt sống, hắn vẫn thoáng rùng mình ghê tởm.
Hắn vuốt cằm, lẩm bẩm:
“Nuôi quân ngàn ngày, dùng trong một giờ. Đã đến lúc ngươi chứng minh giá trị.”
Thanh Nữ gật đầu, mặt không biểu cảm.
Lúc này, Thượng Nguyệt Lai ra lệnh mang cô gái đang ngủ kia tạm thời giấu đi.
“Chờ yên sóng gió, rồi đưa nàng trở về, không được để lộ ra ngoài!”
Mật vệ lĩnh mệnh lui ra.
Sáng hôm sau.
Tại triều đình, Hoàng đế Sùng Vũ tuyên cáo vụ yêu nữ bắt người, các quan văn võ đều tái mặt.
“Giữa thời đại thịnh trị Y Lê, sao lại có chuyện tà ma yêu quái như vậy?”
Thượng Nguyệt Lai đứng một bên, mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng hả hê:
“Đây chẳng phải yêu nữ nào cả. Chỉ là xác c.h.ế.t khô do bản quan nuôi dưỡng mà thôi. Một ngày kia, các ngươi sẽ thấy ta lợi hại đến mức nào.”
Chung Nguyên Sơn bước lên, khẳng khái nói:
“Bất kể là yêu quái hay ma nữ, chỉ cần tìm thấy, hạ quan sẽ khiến nàng ta nếm mùi của tướng quân Đại Y Lê này!”
Các quan đồng loạt lên tiếng:
“Có Chung tướng quân ở đây, ta còn sợ gì yêu quái!”
“Phải bắt cho được kẻ dám hại dân chúng!”
Thượng Nguyệt Lai lặng thinh nhìn đám người kia, cười khẩy trong bụng:
“Các ngươi không biết mình đang đối đầu với gì đâu.”
Lúc này, Hạ Hàn Thần vô tình bắt gặp biểu cảm thoáng qua của Thừa tướng: ánh mắt lạnh lẽo, môi hơi cong cười nhạt. Trong lòng hắn chấn động.
Hắn… biết gì đó! Có khi nào, chuyện này có liên quan tới Thượng Thừa tướng?!
Sau buổi triều, Thượng Nguyệt Lai vội vã cáo lui.
Hạ Hàn Thần lặng lẽ thi triển thuật ẩn thân, theo hắn một đường về phủ Thừa tướng.
Chờ lúc cửa mật thất khép lại, Hạ Hàn Thần len lén đi theo.
Khi nhìn thấy nữ nhân dị dạng kia qua cửa kính, hắn kinh hãi đến mức toàn thân run lên:
Sau lưng Thượng Nguyệt Lai… lại có một nữ nhân đáng sợ đến thế?!