Mang Theo Không Gian , Tiểu Nông Nữ Trở Thành Vương Phi - Chương 24: Chuẩn Bị Mở Cửa Hàng
Cập nhật lúc: 06/09/2025 06:31
Đường đại phu nói với Ngô Kha:
– Cô nương hỏi đúng người rồi. Đối diện y quán của ta có một cửa hàng lớn đang rao bán. Chủ nhân nhà ấy làm ăn phát đạt, nay gom góp đủ bạc, sắp chuyển lên quận thành sinh sống, nên định nhượng lại cửa hàng. Nếu cô nương có ý, ta dẫn sang gặp một chuyến.
Ngô Kha mừng rỡ:
– Đa tạ Đường đại phu đã quan tâm, giúp đỡ.
Đường đại phu cười ha hả:
– Có gì đâu mà khách sáo, ta với cô nương đều là chỗ thân quen, giúp đỡ lẫn nhau là lẽ phải. Hơn nữa, ta còn phải trông đợi được ăn mì chua cay của cô nương nữa kìa!
Nói rồi, Đường đại phu dẫn Ngô Kha sang cửa hàng đối diện. Vừa bước vào, Ngô Kha đã quan sát kỹ càng. Cửa hàng này rộng chừng hơn trăm mét vuông, phía sau còn ba gian nhà có thể ở, là nhà hai tầng, lại rất sạch sẽ gọn gàng.
Trang trí trong cửa hàng tuy không sang trọng nhưng hài hòa, ấm cúng. Ba gian phòng phía sau hoàn toàn không cần phải sửa sang thêm, vừa vặn để Đỗ thị và Tiểu Lâm Phong chuyển vào ở ngay. Sân sau lại yên tĩnh, rất thích hợp cho học trò ôn luyện sách đèn. Nghĩ đến ngày sau hai ca ca thi đỗ, nhập học vào trường tư thục tốt nhất trong huyện, ở đây chắc chắn là nơi chốn yên bình nhất.
Ngô Kha càng nhìn càng vừa ý. Một lúc sau, chủ cửa hàng – một vị trung niên họ Tôn – từ hậu viện bước ra, bắt chuyện qua lại với Đường đại phu đôi câu, rồi hỏi ý Ngô Kha.
Ngô Kha cung kính trình bày ý định muốn mua lại cửa hàng cùng ba gian nhà sau. Đường đại phu cũng đứng ra bảo đảm, sau đó đích thân đưa Ngô Kha và chủ cũ tới nha huyện hoàn thành thủ tục sang tên, đóng dấu chuyển nhượng rõ ràng.
Mọi việc xong xuôi, Ngô Kha lập tức trở về báo tin cho Đỗ thị. Mẹ con Đỗ thị vui mừng khôn xiết. Tiểu Lâm Phong thì nhảy cẫng lên, níu tay Ngô Kha mà reo:
– Tỷ Kha nhi! Chúng ta dọn sang nhà mới rồi, tỷ có ở cùng chúng ta không?
Ngô Kha xoa đầu Tiểu Lâm Phong, dịu dàng bảo:
– Tạm thời tỷ còn phải chăm sóc nương cùng các ca ca tỷ tỷ ở nhà, không thể ở đây cùng hai người. Nhưng sau này sẽ thường xuyên đến ở lại, hơn nữa còn sẽ giới thiệu hai vị ca ca cho Lâm Phong, cả ba người sẽ cùng nhau đọc sách, học tập.
Tiểu Lâm Phong nghe vậy, nét mặt liền rạng rỡ hẳn:
– Thật sao? Được gặp ca ca của tỷ, lại còn được cùng đi học, thật tốt quá. Lâm Phong nhất định không phụ tỷ Kha nhi!
Ngô Kha bật cười:
– Tỷ tin tưởng Lâm Phong sẽ là thiếu niên giỏi giang!
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho mẹ con Đỗ thị, Ngô Kha rời đi, tranh thủ ra chợ mua thêm gạo, bột, rau củ, sau đó thuê xe bò của một nhà bên thôn phụ cận chở về Trường Lăng thôn. Hôm ấy, trời còn chưa tối hẳn, Ngô Kha đã về tới nhà. Vừa bước vào, nàng đã lớn tiếng trêu đùa:
– Nương, tỷ Nguyệt, đại ca, nhị ca! Kha nhi thông minh lanh lợi đã về rồi đây!
Trương thị, Ngô Nguyệt cùng hai huynh đệ Ngô Tinh Thần, Ngô Tinh Hà đều bật cười, không khí trong nhà vì thế mà rộn ràng, ấm áp hơn hẳn.
Ngô Kha gọi mọi người phụ giúp mang thực phẩm vào nhà, rồi ngồi xuống cùng cả nhà kể lại chuyện hôm nay đi mua cửa hàng, chuyển nhà cho mẹ con Đỗ thị.
Nghe xong, mọi người đều vô cùng phấn khởi. Ngô Kha tuổi còn nhỏ mà đã biết tính toán chu toàn, làm ăn lớn, khiến cả nhà vừa vui vừa thương. Ngô Nguyệt cùng hai huynh đệ chợt thấy trong lòng áy náy, cảm giác mình là anh chị mà để tiểu muội bươn chải lo cho cả nhà, thực có lỗi.
Ngô Kha nhin ra tâm tư ấy, liền cười tươi, nói:
– Đại ca, nhị ca, sau này hai người nhất định phải cố gắng đèn sách, thi đỗ công danh, để tiểu muội được nương nhờ. Đến lúc ấy, ai dám bắt nạt chúng ta, muội sẽ không còn sợ nữa.
Hai huynh đệ Ngô Tinh Thần, Ngô Tinh Hà nghe vậy thì hứa chắc như đinh đóng cột:
– Muội yên tâm! Sau này nhất định chúng ta sẽ là chỗ dựa vững chắc cho muội, không để ai khi dễ muội nữa!
Không khí gia đình càng thêm đầm ấm, yên vui. Mọi người đều thầm hạ quyết tâm, cố gắng học hành và làm việc để không phụ tấm lòng của muội muội.
Tối ấy, sau khi ăn cơm xong, Ngô Kha lén lấy giấy bút từ không gian, sửa lại thành dáng dấp thông thường cho hợp với thế giới này, bắt đầu vẽ sơ đồ trang trí cửa hàng theo phong cách đặc biệt của mình. Sáng sớm hôm sau, nàng đến tìm Đại Lôi nhờ dẫn thợ mộc tới giúp.
Đại Lôi nhìn bản thiết kế xong thì kinh ngạc:
– Chà, Kha nhi đúng là người có mắt nhìn. Để ta đưa mấy thợ mộc giỏi đi theo muội lên trấn, cùng trang hoàng cửa hàng mới, còn công trình nhà thì để sau cũng được!
Ngô Kha cười tươi, tán thưởng:
– Đại Lôi ca đúng là người tháo vát!
Quả nhiên, ngày hôm ấy, Ngô Kha dẫn hai thợ mộc lên thị trấn Tử Lâm, tới tận nơi đưa bản thiết kế và chỉ dẫn cụ thể. Hai vị thợ mộc kinh ngạc trước bản vẽ tỉ mỉ, tinh xảo của nàng, liên tục gật đầu khen ngợi.
Một người thợ mộc nói:
– Nếu làm cẩn thận, chừng sáu bảy ngày là xong. Nếu cố hết sức, ba bốn ngày cũng có thể hoàn thành.
Ngô Kha đáp:
– Làm gì cũng phải chắc chắn, không cần gấp quá. Hai vị cố gắng giúp ta, sẽ có thưởng hậu hĩnh.
Sau khi dặn dò xong, Ngô Kha ghé qua gặp Đỗ thị cùng Tiểu Lâm Phong, mang cho Tiểu Lâm Phong ít bánh kẹo, lại đưa cho Đỗ thị mười lượng bạc để phòng dùng chi tiêu sinh hoạt.
Đỗ thị ngần ngại:
– Kha nhi, con cho nhiều bạc như vậy, ta thật sự không dám nhận.
Ngô Kha dịu dàng:
– Thím nhận đi, nếu không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho Tiểu Lâm Phong. Thím tiêu dần, sau này nếu thấy áy náy thì trừ vào lương cũng được.
Nghe vậy, Đỗ thị mới nhận lấy bạc, lòng cảm động khôn xiết.
Rời khỏi cửa hàng, Ngô Kha đi ngang qua đầu ngõ thì bất ngờ gặp Vương Tú cùng một nhóm nữ nhân làng bên đang túm tụm. Vương Tú vẫn thói quen khinh khi, nói lời cay độc, mỉa mai hoàn cảnh nghèo khó của Ngô Kha, lại còn chê bai cả hai ca ca của nàng, thậm chí buông lời xúc phạm đến Trương thị.
Những lời ác ý ấy khiến Ngô Kha không thể nhịn nổi nữa. Nàng bước thẳng tới trước mặt Vương Tú, không một lời báo trước, giáng cho đối phương mấy cái tát nảy lửa, khiến Vương Tú choáng váng, mặt mũi sưng húp. Đám nữ nhân đi cùng thấy thế vội vàng tản ra, có kẻ sợ quá liền bỏ chạy mất dạng.
Vương Tú bị đánh, trong lòng uất ức, định lao vào trả đũa nhưng vừa động đậy đã ăn thêm mấy cái tát của Ngô Kha. Vừa đánh, Ngô Kha vừa quát:
– Đã cảnh cáo ngươi bao lần rồi, xấu tính mãi không chừa, hôm nay cho ngươi nhớ đời!
Vương Tú ôm mặt khóc lóc, miệng không ngớt mắng nhiếc:
– Ngô Kha, ngươi dám đánh ta! Ngươi chờ đó, ta sẽ không tha cho ngươi!
Ngô Kha nhún vai, móc lỗ tai, nói bằng giọng chế giễu:
– Nói mãi một câu nghe mãi cũng chán, muốn trả thù thì cứ đến, ta đợi!
Nói xong, nàng cười nhạt, quay người đi thẳng, bỏ mặc Vương Tú mặt mày sưng tím đứng giữa phố, chẳng thèm bận tâm thêm lời nào.
Vương Tú lúc này bị đánh cho kinh hồn bạt vía, lòng ngờ vực không hiểu sao Ngô Kha lại thay đổi đến vậy. Xưa nay nàng nhát gan yếu đuối, giờ lại dám ra tay dứt khoát như thế, không lẽ bị quỷ nhập thân?
Mọi người trong thôn nghe chuyện, ai cũng bàn tán xôn xao. Nhưng Ngô Kha mặc kệ, một lòng một dạ lo chuyện mở cửa hàng, không muốn phí lời với hạng người như Vương Tú nữa.