Mang Theo Không Gian , Tiểu Nông Nữ Trở Thành Vương Phi - Chương 26: Mua Nhà Kho

Cập nhật lúc: 06/09/2025 06:32

Thời gian thấm thoắt tôi qua, mới đó mà đã một tuần trôi qua kể từ ngày Ngô Kha quyết tâm mở cửa hàng mì chua cay tại trấn Tử Lâm. Sáng nay, sau khi sửa soạn tề chỉnh, Ngô Kha lại một mình lên trấn, ghé thăm cửa hàng vừa trang hoàng xong.

Vừa đặt chân vào trong, Ngô Kha đã hài lòng không xiết: cửa hàng được thợ mộc làm đúng theo bản vẽ thiết kế mà nàng đã vẽ, từng đường nét đều tinh tế, hài hoà. So với trong tưởng tượng, thành quả còn vượt xa gấp bội.

Trong lòng vui mừng, Ngô Kha liền ngẫm nghĩ việc chọn ngày lành tháng tốt để khai trương cửa hàng, mong việc buôn bán sau này phát đạt, vạn sự hanh thông, tương lai còn có thể mở rộng lên tận phủ huyện.

Nghĩ đến chuyện chuẩn bị, Ngô Kha lại nhớ tới vấn đề kho hàng. Nếu không có nơi chứa mì chua cay, người ngoài nhìn vào sẽ nghi ngờ nguồn hàng từ đâu, rất dễ sinh chuyện thị phi. Vì thế, Ngô Kha quyết định đi dạo quanh trấn, tìm mua một kho chứa rộng rãi, tiện đường vận chuyển.

Dạo quanh trấn Tử Lâm mấy lượt mà vẫn chưa thấy nơi nào vừa ý, mãi đến khi đi tới phố Đông, nàng tình cờ nghe được hai người đang chuyện trò:

– Nhà kho này vốn tốt, vậy mà bao ngày chẳng ai muốn mua! Giá cũng đã hạ thấp lắm rồi…

– Nếu không bán thì cũng chẳng còn cách nào…

Một thanh niên ngoài hai mươi, mặt mày lo lắng, ngồi bên cổng kho than thở. Thấy vậy, Ngô Kha bước tới chắp tay thi lễ, cất tiếng hỏi:

– Vị huynh đài, nơi này phải chăng huynh muốn bán lại? Giá bao nhiêu lượng bạc?

Người thanh niên vừa nghe có người muốn mua, liền phấn khởi:

– Cô nương nếu có ý mua, chỉ cần tám mươi lượng bạc là được. Nếu thấy giá cao, ta cũng có thể giảm thêm chút đỉnh…

Không đợi đối phương nói hết câu, Ngô Kha đã lấy ra tám mươi lượng bạc, đưa tận tay:

– Ta lấy giá này, huynh thu bạc đi!

Người thanh niên xúc động khôn tả, nước mắt lưng tròng, vội vàng thi lễ:

– Cô nương, nhờ phúc của cô, ta có bạc chữa bệnh cho mẫu thân ta rồi! Tiểu sinh họ Dương, tên là Dương Minh Quang.

Ngô Kha cũng đáp lễ:

– Ta là Ngô Kha. Chúng ta nên đến nha môn làm thủ tục chuyển nhượng, để tránh sinh phiền phức sau này.

Hai người lập tức đến phủ làm khế ước, mọi việc thuận lợi, Dương Minh Quang lại cẩn thận dặn:

– Ngô cô nương, trong kho đã quét dọn sạch sẽ, trên kệ đều sắp xếp ngăn nắp. Nếu sau này cần gì, cứ tìm ta ở bến cảng phố Đông.

Nói đoạn, Dương Minh Quang vội vã đi mua thuốc cho mẹ. Ngô Kha một mình quay lại kho, bước vào xem xét. Quả thật nhà kho rộng rãi, có kệ gỗ chắc chắn, mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, nàng không cần phải sửa sang thêm gì nữa.

Nghĩ tới ngày khai trương sắp tới, Ngô Kha liền lấy mì chua cay, gia vị từ không gian ra chất đầy các kệ. Nhìn hàng hóa xếp thành dãy ngay ngắn, lòng nàng yên tâm phần nào.

Cẩn thận khoá lại bằng ổ khoá lớn, nàng quay bước rời khỏi kho, dọc đường còn tranh thủ mua một giỏ tre, kín đáo lấy đầy gia vị cá muối đặt vào trong, rồi mang tới tửu lâu cho Triệu chưởng quầy.

Vừa thấy Ngô Kha, tiểu nhị đã vui mừng chạy ra:

– Ngô cô nương, rốt cuộc cô cũng tới! Gia vị cá muối đã cạn hai ngày nay, khách gọi liên tục mà không có hàng.

Ngô Kha cười đáp:

– Đa tạ nhắc nhở, đây là phần gia vị mới. Sau này ta sẽ giao hàng đều đặn, sẽ không để thiếu hụt nữa đâu.

Triệu chưởng quầy cũng vui vẻ bước ra đón tiếp, đích thân đưa bạc lãi vụ cá muối gần đây cho Ngô Kha:

– Nhờ phúc của cô nương, cá muối trong tửu lâu tiêu thụ rất nhanh, đầu cá kho cũng bán chạy. Mong rằng cô nương sẽ tiếp tục cung ứng lâu dài!

Ngô Kha cười đáp:

– Chưởng quầy không cần khách sáo. Đã là đối tác thì nên tin tưởng lẫn nhau, lãi nhiều là cùng vui!

Sau đó, trên đường trở về, Ngô Kha lại ngẫm nghĩ tới chuyện quản lý kho. Bỗng nàng thấy Dương Minh Quang đang vội vã chạy tới y quán. Nghĩ tới việc thân mẫu của Dương tiên sinh bệnh nặng, Ngô Kha liền bước theo vào Phòng khám Bảo An Đường.

Vào tới nơi, chỉ thấy Dương Minh Quang vẻ mặt bồn chồn, quỳ lạy cầu xin dược đồng tìm đại phu cứu nương. Nhưng đại phu Đường lại đi vắng, Dương Minh Quang quýnh quáng không biết làm sao.

Ngô Kha bèn bước lên:

– Dương tiên sinh, nếu không chê, để ta sang nhà xem mạch cho lệnh đường. Ta từng học y, biết đôi chút chữa trị.

Dương Minh Quang nhìn Ngô Kha, thấy nàng tuổi còn nhỏ mà dám nhận chữa bệnh, nhất thời chần chừ, nhưng nghĩ tới nương nguy kịch, đành bấm bụng mời nàng về nhà.

Về tới nơi, Ngô Kha thấy căn nhà nhỏ, tuy đơn sơ nhưng sạch sẽ. Trong phòng chính, mùi thuốc nồng đậm xộc ra, một thiếu nữ tuổi còn trẻ, nước mắt ngắn dài đang đỡ lấy nương , liên tục lay gọi.

Nhìn qua, Ngô Kha liền bắt mạch, kiểm tra kỹ lưỡng, phát hiện bệnh nhân xuất huyết dạ dày nghiêm trọng, nếu không cứu gấp thì nguy hiểm tới tính mạng. Nàng lập tức lấy thuốc từ không gian cho uống, rồi bảo Dương Minh Quang đi thắp đèn dầu, chuẩn bị cho ca tiểu phẫu cầm máu.

Dương Minh Quang không ngần ngại nghe theo mọi lời dặn, thu xếp ổn thỏa rồi cùng muội tử ra ngoài, để Ngô Kha ở lại thực hiện phẫu thuật.

Hai canh giờ sau, Ngô Kha mệt lả nhưng vẫn gắng bước ra ngoài, báo tin mừng:

– Dương tiên sinh, phu nhân đã qua cơn nguy kịch. Chỉ cần nghỉ ngơi, dùng thuốc bồi bổ là sẽ khỏe lại.

Hai huynh muội họ Dương mừng rỡ, quỳ xuống tạ ơn. Ngô Kha vội đỡ dậy, nói:

– Việc cứu người là bổn phận của y giả. Hai vị không cần đa lễ.

Ngô Kha lại dặn dò kỹ càng cách chăm sóc, viết hẳn một tờ giấy ghi rõ liều lượng thuốc, món ăn nên kiêng cữ, nhất thiết phải giữ gìn thanh đạm.

Dương Hồng Nhi rưng rưng rót trà, cung kính mời Ngô Kha dùng nước, Dương Minh Quang cũng đưa ra hai mươi lượng bạc để tạ ơn. Ngô Kha từ chối:

– Số bạc này các vị giữ lại mà dưỡng bệnh cho mẫu thân. Ta chỉ cầu hài người chăm sóc thân mẫu chu đáo, ấy là ơn rồi.

Thấy Ngô Kha từ tâm, anh em họ Dương đồng lòng khẩn khoản:

– Nếu cô nương không chê, xin cho huynh muội chúng tôi được theo hầu, làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân!

Ngô Kha mỉm cười:

– Tạm thời hai vị cứ chăm sóc nương cho tốt. Nếu sau này cần người giúp đỡ, ta nhất định sẽ tìm đến hai vị.

Nghe được lời hứa hẹn ấy, Dương Minh Quang và Dương Hồng Nhi càng thêm cảm kích, tiễn Ngô Kha ra tận cửa, mãi đến khi bóng nàng khuất sau rặng liễu đầu thôn mới thôi.

Tối ấy, Ngô Kha trở về nhà, trong lòng nhẹ nhõm, lại thấy trên đời vẫn còn nhiều tấm lòng son, biết hiếu kính phụ mẫu, biết cảm nghĩa trả ơn. Nàng thầm nhủ, về sau nhất định sẽ trọng dụng người như vậy, để giúp ích cho việc lớn của mình.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.