Mang Theo Không Gian , Tiểu Nông Nữ Trở Thành Vương Phi - Chương 48: Lừa Gạt Vũ Thành Và Nữ Nhi

Cập nhật lúc: 06/09/2025 06:33

Hai canh giờ trôi qua, cuối cùng cánh cửa phòng cũng mở ra. Ngô Kha ung dung bước ra, khẽ gật đầu với phụ nhân trung niên đứng chờ, giọng điệu trầm ổn:

Hiện giờ đã ổn rồi, phu nhân có thể vào xem. Ta sẽ kê phương thuốc, phu nhân đi lĩnh dược.

Phụ nhân kia chưa kịp hành lễ cảm tạ, đã vội vã chạy vào dược phòng để xem tình hình ái nữ. Khi nhìn thấy nữ nhi đang nằm yên tĩnh trên giường, bên cạnh có Hải Đường ân cần trông nom, bà mới nhẹ nhõm thở dài. Sắc diện nữ nhi hồng nhuận trở lại, không còn tái nhợt như trước.

Ngô Kha thong thả viết phương thuốc, rồi đưa cho phụ nhân:

Lĩnh dược đi, tiểu thư vẫn còn mê man vì dược lực, lát nữa sẽ tỉnh.

Phụ nhân ấy run rẩy quỳ xuống trước mặt Ngô Kha, nghẹn ngào dập đầu cảm tạ, cũng nhân đó thừa nhận lỗi lầm khi xưa.

Ngô Kha vốn là người đến từ hiện đại, không thích người khác quỳ gối mình, liền bước tới đỡ bà dậy, lạnh nhạt nói:

Phu nhân chớ làm vậy, về sau nên tự biết điều, mọi sự ắt sẽ thuận lợi.

Bên ngoài, dân chúng nghe tin Ngô Kha đã chữa lành bệnh cho tiểu cô nương kia, ai nấy đều tán thán y thuật cao minh, tuổi trẻ tài cao.

Thị trưởng Vũ Thành cùng ái nữ Vũ Thảo cũng đứng lặng nhìn, trong lòng trăm mối tạp niệm. Họ đành tạm thời nén giận, không dám vọng động sát hại Ngô Kha, chỉ chờ nàng chữa khỏi bệnh hẳn cho Vũ Thảo.

Suốt hai ngày qua, Ngô Kha đã bí mật chế thuốc hoàn bằng… phân ngưu, thuốc cao bằng… nước tiểu mã. Tuy là vật ô uế, nhưng qua phương pháp tinh chế của y, dược tính vẫn đảm bảo. nàng thầm mỉm cười tự nhủ:

Cha con nhà họ Vũ dám nhiều lần mưu hại ta, giờ chỉ trách tự chuốc họa.

Hai ngày sau, Ngô Kha đến Bảo An Đường – y quán lớn nhất thị trấn Tử Lâm – để khám bệnh. Tin nàng cứu mạng vũ tiểu thư lan truyền khắp nơi, dân chúng ùn ùn kéo tới xin chữa bệnh.

Một hàng dài nhanh chóng hình thành, nhưng Ngô Kha vẫn kiên nhẫn bắt mạch, kê phương từng người.

Lúc này, Vũ Thành và Vũ Thảo bước vào Bảo An Đường. Thấy đoàn người xếp hàng đông đúc, hai cha con ngang nhiên tiến thẳng lên phía trước.

Dân chúng không dám ngăn cản, nhưng xôn xao bàn tán:

Cha con họ Vũ thật vô lý, làm quan mà chen ngang như thế sao?

Đúng vậy, thị trưởng gì mà chuyên ức h.i.ế.p bách tính, lại còn mất tư cách!

Vũ Thành và Vũ Thảo nghe rõ lời chê bai, nhưng sắc mặt vẫn trơ tráo, không hề tỏ vẻ hổ thẹn.

Đến trước mặt Ngô Kha, Vũ Thành hắng giọng, cố nén tức giận:

Ngô đại phu, tiểu nữ đã dùng dược, sắc diện đã khá hơn, bệnh trạng cũng tiêu tán. Mong đại phu khám thêm một lượt.

Ngô Kha vẫn cúi đầu kê đơn, nhàn nhạt phán:

Xếp hàng phía sau.

Lời nói bình thản nhưng khiến mặt Vũ Thành đỏ bừng vì tức giận. Ông ta gằn giọng:

Ngươi biết ta là ai không? Bổn quan đã bỏ ra nhiều hoàng kim như vậy, há chẳng nên khám cho ta trước sao?

Ngô Kha ngẩng lên, ánh mắt lạnh lẽo, lặp lại từng chữ:

Xếp. Hàng. Phía. Sau.

Nói xong, nàng quay đi, bảo người tiếp theo bước tới bắt mạch.

Dân chúng nghe vậy thì lòng trào dâng cảm phục, âm thầm tán thưởng y đức và phong thái bất khuất của Ngô đại phu.

Lôi Dịch – người theo hầu Ngô Kha – liền bước lên, ánh mắt sắc bén quét qua hai cha con Vũ Thành, trầm giọng quát:

Nghe chưa? Đại phu đã nói rõ, mau lui xuống xếp hàng. Nếu còn dám ồn ào, đừng trách ta vô lễ mà ném ra ngoài!

Vũ Thành giật mình, toàn thân lạnh toát. Ông ta chợt nhận ra thanh niên đứng bên Ngô Kha này có khí thế cường đại, hẳn không phải kẻ tầm thường.

Chẳng trách bọn sát thủ ta thuê đều không g.i.ế.c nổi nàng – Vũ Thành nghiến răng, đành nuốt giận, kéo nữ nhi lui xuống cuối hàng.

Tiếng vỗ tay vang lên rộn rã khắp y quán, dân chúng hò reo, càng thêm ngưỡng mộ Ngô Kha và Lôi Dịch.

Đến lượt, Ngô Kha lạnh giọng:

vũ tiểu thư, đưa tay ra, ta bắt mạch.

Vũ Thảo run rẩy vì giận, nhưng cũng đành nén lại, đưa tay ra.

Ngô Kha thản nhiên bắt mạch, chậm rãi nói:

Phương thuốc ta kê trước đó, tiếp tục dùng thêm… một tuần .

Vũ Thành cau mày:

một tuần là bao lâu?

Ngô Kha chợt nhớ ra, nơi này chưa có khái niệm tuần , liền giải thích:

là bảy ngày, nghĩa là trọn một tuần lễ.

Sau đó, nàng lấy ra một hộp gỗ, bên trong đựng các hoàn dược và cao dược tinh chế:

Đây là dược hoàn và cao dược để trị vết sẹo trên dung nhan và thân thể tiểu thư. Mỗi ngày uống một hoàn, cao dược bôi hai lượt sáng tối. Nửa tháng sau, dung mạo sẽ hồi phục như cũ.

Vũ Thành và Vũ Thảo mừng rỡ đón lấy. Nhưng Ngô Kha đưa tay giữ lại, lạnh lùng cất lời:

Phương thuốc này là tâm huyết của ta, tinh lực hao tổn không ít. Giá hai trăm lượng hoàng kim.

Nghe vậy, hai cha con họ Vũ giận đến mức nhảy dựng lên:

Ngươi… Ngươi dám cướp bóc giữa ban ngày? Lần trước ta đã đưa ngươi một trăm lượng rồi cơ mà!

Ngô Kha nhướn mày, giọng lạnh băng:

Lần trước là tiền khám bệnh. Lần này là tiền dược. Không muốn mua thì lui xuống. Đừng cản trở người khác.

Nói rồi, y quay đi, tiếp tục khám bệnh cho người kế tiếp.

Vũ Thảo tức giận, run rẩy đến mức chiếc mũ che rơi xuống, lộ ra những vết sưng đỏ còn sót lại. Dân chúng xung quanh kinh hãi:

Trời ơi, dung mạo Vũ tiểu thư… thật đáng sợ!

Ôi chao, nàng vốn nổi tiếng mỹ mạo, giờ thành ra như thế này…

Người như vậy còn ai dám lấy làm thê tử?

Vũ Thảo hoảng loạn nhặt khăn lên che vội, lệ nóng trào ra, không dám ngẩng đầu.

Vũ Thành giận dữ quát to:

Kẻ nào dám nói thêm một lời, bổn quan sẽ lấy mạng!

Không ai dám lên tiếng nữa.

Ngô Kha vẫn bình thản như cũ, chỉ để lại một câu:

Muốn chữa trị thì trả tiền, không thì mời đi cho. Ta còn bệnh nhân đợi bên ngoài.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.