Mang Theo Không Gian , Tiểu Nông Nữ Trở Thành Vương Phi - Chương 85: Đôi Vợ Chồng Thất Lạc Lâu Ngày Đoàn Tụ

Cập nhật lúc: 06/09/2025 06:37

Tướng quân Ngô nghe con gái nói Lục hoàng tử Mạc Huyền cũng sẽ cùng về làng Trường Lăng, trong lòng hết sức vui mừng, liền chuẩn bị khởi hành sớm.

Sáng hôm sau, một đoàn xe ngựa chỉnh tề xuất phát từ kinh thành, khí thế bừng bừng. Ngô Kha ngồi cùng Lục hoàng tử Mạc Huyền trong cỗ xe lớn của Minh cung. Cỗ xe rộng rãi, tiện nghi, trong xe bày bàn trà, mọi thứ đều tinh tế. Trước khi đi, Ngô Kha còn chu đáo chuẩn bị nhiều thức ăn, hoa quả ngon trong không gian, bí mật chia cho cha và vị hôn phu, bảo mỗi người để một ít trên xe ngựa, đề phòng dọc đường có lúc dùng đến.

Đoàn người thuận buồm xuôi gió, chẳng mấy chốc đã về đến cổng làng Trường Lăng. Tiếng vó ngựa, bánh xe rầm rập khiến dân làng hiếu kỳ, chen nhau kéo ra xem. Thấy chiếc xe ngựa thêu chữ Ngô phủ quen thuộc đi đầu, phía sau lại có xe của Minh cung, ai nấy xôn xao bàn tán, chẳng rõ chuyện gì, càng thêm tò mò, kéo nhau theo về tận nhà Ngô Kha.

Khi đoàn xe dừng lại, Ngô Kha bước xuống, người trong làng mới nhận ra nữ nhi của nhà họ Ngô đã vinh quy trở về. Ngô Kha đưa Lục hoàng tử Mạc Huyền vào sân, giọng trong trẻo vang khắp nhà:

— Nương ơi, đại ca, nhị ca! Con đã trở về rồi!

Trương thị, mẹ Ngô Kha, đang ngồi thêu váy cưới ở dưới hiên, thấy con gái út dẫn theo một vị công tử tuấn tú phong nhã, bà liền đoán ngay thân phận không tầm thường. Nhớ đến chuyện con gái sắp xuất giá, bà lại xốn xang trong dạ, tay run run nắm lấy đường chỉ.

Lục hoàng tử Mạc Huyền cũng bắt chước Ngô Kha, cất tiếng gọi vọng vào:

— Nương ơi, con đã về rồi!

Trương thị nghe tiếng gọi ấy, nước mắt lưng tròng, vội đứng dậy, bảo Noãn Nhi và Linh Nhi mau rót trà tiếp khách quý. Cùng lúc, hai huynh trưởng của Ngô Kha – Ngô Tình Thần và Ngô Tinh Hà – cũng từ thư phòng chạy ra, nhìn thấy vị công tử ngồi cạnh muội muội, hai người nhận ra ngay chính là Lục hoàng tử Mạc Huyền.

Hai huynh trưởng đồng thanh hành lễ:

— Minh Vương điện hạ, ngài cũng về cùng muội muội sao?

Lục hoàng tử Mạc Huyền mỉm cười đáp lễ:

— Nhị vị huynh trưởng, tại hạ lần này theo phụ thân và muội muội về quê đón nương cùng các huynh đệ, tỷ muội lên kinh thành đoàn tụ.

Ngô Tình Thần và Ngô Tinh Hà nghe vậy liền lấy làm ngạc nhiên. Thôn Trường Lăng làm gì có người họ Mặc! Sao Minh Vương lại về cùng nhà họ Ngô? Hai người đưa mắt nhìn Ngô Kha dò hỏi.

Ngô Kha cười tinh nghịch, dịu dàng giới thiệu:

— Đại ca, nhị ca, vị công tử này chính là vị hôn phu của muội – Minh Vương điện hạ, được Hoàng thượng ngự ban hôn sự.

Hai huynh trưởng sững sờ, chẳng ngờ Minh Vương trong truyền thuyết – người muôn dân kính ngưỡng, lại là vị hôn phu của tiểu muội mình.

Đúng lúc ấy, Ngô Thiên Cũng từ ngoài tiến vào, vừa bước vào đại sảnh đã ngóng tìm thê tử. Ngô Kha thấy thế, liền cười khẽ, nhẹ giọng nhắc:

— Cha, nương đang đợi cha ở đại sảnh kia!

Ngô Thiên nhìn theo hướng tay con gái, liền bắt gặp người thê tử thân thương mà mình mòn mỏi mong chờ suốt mười mấy năm. Đôi mắt ông đỏ hoe, nghẹn ngào không nói thành lời.

Biết phụ mẫu có bao điều riêng tư muốn nói, Ngô Kha liền khéo léo kéo Lục hoàng tử Mạc Huyền và hai huynh trưởng lui ra sân, nhường lại không gian cho cha mẹ đoàn tụ.

Trong gian đại sảnh nhỏ, chỉ còn lại hai người bấy lâu xa cách. Ánh mắt giao hòa, bao nhiêu khổ sở, nhớ thương, tủi cực đều như tan biến.

Ngô Thiên rưng rưng tiến đến, nhẹ nhàng gọi:

— Thúy Nhi, là ta đây, ta đã trở về rồi.

Trương Thị nhìn phu quân, nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn ngào không nói nên lời. Ngô Thiên bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy thê tử vào lòng, thì thầm an ủi:

— Thúy Nhi, là lỗi của ta khiến nàng vất vả bao năm. Từ nay, ta sẽ không để nàng phải chịu tủi nhục nữa.

Nước mắt Trương thị cứ thế tuôn rơi, càng lau càng nhiều, mãi không dứt. Ngô Thiên không dám làm mạnh, chỉ ôm nàng trong lòng để nàng khóc hết nỗi tủi hờn năm tháng. Khóc thật lâu, cuối cùng Trương thị cũng nén lại được, ngước nhìn phu quân mà hỏi:

— Phu quân, những năm xa cách, người sống thế nào? Thiếp nghe Kha nhi nói chàng từng bị thương nặng, chắc là khổ lắm…

Ngô Thiên vội trấn an:

— Thúy Nhi, mọi khổ đau đều qua rồi. Nay ta khỏe mạnh, bình an, lại được về đoàn tụ cùng nàng và các con, chẳng mong gì hơn nữa.

Trương Thị chợt chạnh lòng, nghĩ đến thân phận tướng quân hiện tại của phu quân, lại lo có người khác chen vào giữa hai người, bèn e dè hỏi:

— Chàng ở ngoài vinh hiển như vậy, chắc có nhiều người hâm mộ. Có ai… xen vào giữa phu thê ta không?

Ngô Thiên bật cười, dịu dàng xoa đầu thê tử:

— Nàng ngốc quá, cả đời này ta chỉ có mình nàng. Dù sống nơi quan trường, hình bóng nàng chưa lúc nào rời khỏi tâm trí ta.

Nghe lời ấy, gương mặt Trương thị đỏ bừng, ngượng ngùng khẽ trách:

— Đã già rồi còn nói lời tán tỉnh…

Dù miệng nói thế, nhưng trong lòng bà lại dâng tràn ngọt ngào, bao nỗi khổ đau đều tan biến, chỉ còn lại tình thâm nghĩa trọng của phu thê một lòng.

Đoàn viên sum họp

Tin tức tướng quân Ngô bình an trở về nhanh chóng lan khắp thôn Trường Lăng. Ngô Nguyệt, biết cha và em gái đều trở về, liền kéo phu quân Lý Mục Sâm vội vã về nhà mẹ đẻ, trưởng thôn cũng đi theo.

Dân làng nghe chuyện, ai nấy đều hân hoan, chen chúc kéo tới chúc mừng. Ngô Kha lại nhanh nhẹn sắp ghế, lấy từ trong không gian ra nào hoa quả, nào lạc, các loại bánh trái dâng mời dân làng. Bà con ai cũng vui vẻ, cảm động bởi tấm lòng hiếu khách của nhà họ Ngô.

Ngô Nguyệt đến trước mặt phụ thân, ngọt ngào gọi:

— Cha!

Lý Mục Sâm cũng cung kính hành lễ:

— Nhạc phụ!

Ngô Thiên nhìn hai người con gái ngoan ngoãn, rồi nhìn sang các con Trai tài giỏi, trong lòng tràn ngập tự hào. Ông thầm nghĩ, bao nhiêu gian nan vất vả đều nhờ thê tử hiền lương tảo tần vun vén mà nên, tự hứa sau này nhất định sẽ đối xử với thê tử tốt hơn, không để nàng phải chịu tủi nhục lần nào nữa.

Hôm ấy, Ngô Kha chủ động mời toàn thể dân làng ăn bữa cơm đoàn viên, cả làng vui mừng, náo nức như có hội lớn.

Sau bữa cơm, Ngô Kha cùng cha sang nhà bá phụ – Ngô Đạo – bái kiến, vừa vào cửa đã thầm Ngô Đạo và Lương Thị đang đan sọt trong sân.

Ngô Thiên bước tới, quỳ xuống dập đầu trước ca ca mình:

— Đại ca, đại tẩu, ân tình dưỡng dục của hai người với tiểu đệ suốt bao năm, hôm nay cho phép đệ thay mặt cả nhà dập đầu tạ ân, muôn đời không quên.

Ngô Đạo vội đỏ mắt kéo đệ đệ lên, không cho quỳ:

— Trở về là tốt, trở về là tốt rồi! Nhà ta rốt cuộc cũng trọn vẹn một nhà…

Mọi người trong sân đều xúc động, nước mắt lăn dài trên má. Nỗi nhớ thương, chia ly, đắng cay năm tháng đều hóa thành đoàn viên hạnh phúc hôm nay.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.