Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ - Chương 19: Chia Bạc
Cập nhật lúc: 03/09/2025 14:10
Trong quán trọ, Đỗ Nhược mệt mỏi rã rời, nhưng nàng cảm thấy trên người đầy mùi phân lợn sau một đêm vất vả săn lợn rừng, bèn sai tiểu nhị mang một thùng nước nóng vào phòng để tắm rửa. Sở Vân Châu nhân cơ hội ấy đến phòng hai huynh đệ Triệu gia để chia bạc. Trên bàn, chàng phân bạc thành ba phần rõ ràng, định chia hai phần năm mươi lượng cho hai huynh đệ, còn năm lượng còn lại giữ làm lộ phí đi đường.
Hai huynh đệ Triệu Tiểu Tư trừng mắt nhìn năm mươi lượng bạc đặt trước mặt, ngạc nhiên không thôi: “Tam ca, bọn huynh bán được nhiều lợn rừng đến vậy ư?”
Sở Vân Châu đáp: “Ừ, số bạc này là phần của đệ. Còn đây là mười lượng ta mượn hôm trước, giờ trả lại cho đệ. Giữ cho cẩn thận.”
Vừa nói, chàng vừa lấy từ túi bạc của mình ra mười lượng đưa tới. Hai huynh đệ họ Triệu mừng rỡ không thôi, bọn họ một lúc được tới sáu mươi lượng bạc, nghĩ đến chuyện có thể đem về cho phụ mẫu và muội muội một cuộc sống tốt đẹp hơn, trong lòng vô cùng xúc động. Triệu Tiểu Tư từng có hai ca ca và một tỷ tỷ, đều vì nghèo khổ không tiền chữa bệnh mà qua đời. Cả hai huynh đệ đều là người khổ cực, số bạc kiếm được lần này quả thật có thể giúp cả nhà sống thoải mái mấy năm.
Mắt Triệu Tiểu Tư đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Đa tạ Tam ca!”
Triệu Tiểu Vũ cũng không kìm nổi cảm xúc, khóe mắt đỏ ửng. Họ sẽ không còn là hạng nghèo nhất trong thôn nữa.
“Tam ca, về sau chúng ta nhất định nghe lời huynh.”
Triệu Tiểu Tư gật đầu theo: “Đúng vậy, từ nay về sau chỉ nghe Tam ca.”
Sở Vân Châu không quen nhìn cảnh cảm động, xua tay nói: “Được rồi, mau nghỉ ngơi đi! Mai dậy sớm một chút, đi sớm thì về nhà sớm.”
Triệu Tiểu Vũ lau nước mắt, khẽ nói: “Tam ca cũng nghỉ sớm nhé.” Rồi tiễn Sở Vân Châu ra cửa.
Khi trở lại phòng, Sở Vân Châu nhẹ tay gõ cửa. Đỗ Nhược vừa tắm xong, trên người mặc hai lớp áo, một trong ngoài chỉnh tề, tay vừa buộc đai lưng vừa ra mở cửa.
Nàng nhìn thấy chàng, nhíu mày hỏi: “Giờ này mới về?”
Sở Vân Châu vừa bước vào đã thấy nàng tóc còn ướt, quấn khăn trên đầu, mặt mộc trắng trẻo, không điểm phấn tô son mà đẹp tựa tiên tử. Trong lòng chàng không khỏi siết lại, sợ người khác nhìn thấy dung nhan vợ mình, liền vội vàng đóng cửa lại.
Chàng thầm thấy may mắn, tự nhủ bản thân thật có phúc, chỉ hai mươi lượng bạc mà cưới được một thê tử xinh đẹp như thế.
“Ta tới chỗ hai đệ đệ chia bạc, cũng tiện trả lại chút bạc đã mượn trước đó.” Nói xong, Sở Vân Châu có chút ngượng ngùng, quay đầu sang chỗ khác, đi đến bàn rót trà uống một hơi cạn sạch, không dám nhìn thẳng thê tử.
Đỗ Nhược cởi khăn trên đầu, ngồi trên giường lau tóc, cũng không để tâm đến dáng vẻ lúng túng của chàng, chỉ khẽ “ừm” một tiếng xem như đã nghe.
Nàng nhìn bóng lưng chàng, nghĩ bụng: người này tuy ngốc nghếch vụng về, nhưng chí ít biết giữ chữ tín, có tiền là trả ngay, cũng xem như đáng tin.
Nàng nhíu mày: “Đi rửa mặt đi. Mấy ngày rồi không tắm, mùi trên người nặng lắm.”
Mùi mồ hôi nam nhân trên người Sở Vân Châu khiến nàng chịu không nổi. Nàng thật chẳng thể chấp nhận trượng phu tương lai mình lại xuề xòa đến vậy.
Sở Vân Châu ngửi thử, trong lòng thầm nghĩ: mình đâu có thấy gì đâu? Nhưng vợ đã nói thì lập tức xoay người vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy bên trong, Đỗ Nhược có chút ngượng ngùng, đoán rằng chắc hắn lại dùng nước tắm của nàng.
Quả nhiên, qua cánh cửa mỏng, giọng chàng vang ra: “Sao nàng không bảo tiểu nhị mang thêm nước nóng? Nước ta dùng lạnh cả rồi.”
Đỗ Nhược không đáp, chỉ nghe chàng cười nói tiếp: “Không sao, năm xưa ta từng tắm sông giữa mùa tuyết rơi, quen rồi.”
Trong nước có hương thơm nhẹ của hoa cỏ mà Đỗ Nhược hay dùng. Sở Vân Châu rất thích mùi ấy, nghĩ đến chuyện hai người có cùng hương thơm, chàng càng vui vẻ.
Lát sau, khi chàng bước ra, người đã sạch sẽ thơm tho, trên người chỉ mặc một lớp áo mỏng. Thấy Đỗ Nhược đang tựa đầu trên gối, chàng tiến lại gần, đưa túi bạc còn lại lên: “Nương tử, đây là bạc còn dư lại, từ nay về sau, nàng giữ giùm ta.”
Đỗ Nhược ngẩng đầu nhìn, thấy thân thể cường tráng của chàng qua lớp áo mỏng, bụng rắn chắc, n.g.ự.c vạm vỡ, liền ngẩn người. Trong đầu nàng hiện lên suy nghĩ quái lạ: không biết chạm vào sẽ có cảm giác gì?
Nhưng rất nhanh, một tiếng nói trong đầu nàng vang lên: “Đồ háo sắc!” khiến nàng giật mình, vội xoa xoa mũi, lảng tránh ánh nhìn.
Nghe chàng nói muốn đưa bạc cho nàng giữ, nàng khẽ nhướng mày: “Không sợ thiếp cầm bạc rồi bỏ trốn à?”
Sở Vân Châu cười, khóe miệng cong lên: “Không sợ. Nàng là vợ ta, có thể trốn đi đâu?”
Trên gương mặt ngây ngô hiện rõ vẻ đắc ý. Đỗ Nhược bật cười nhẹ, khẽ gật đầu: “Được rồi. Nếu chàng đã tin tưởng thiếp như thế, thiếp đành giữ giùm. Khi nào cần, thiếp sẽ đưa.”
Nói rồi nàng nhét túi bạc dưới gối, thực ra là bỏ vào không gian, ở đó mới yên tâm.
“Ngủ thôi! Cả đêm không chợp mắt, buồn ngủ lắm rồi.” Nàng nói xong liền nằm xuống, chưa kịp đợi tóc khô đã nhắm mắt ngủ say, hơi thở đều đặn.
Sở Vân Châu ngồi một lúc bên bàn, lặng lẽ nhìn nàng. Vợ chàng khi ngủ trông rất dịu dàng, khiến lòng người mềm nhũn. Cuối cùng, chàng kéo một tấm chăn mỏng, nằm tạm trên ghế dài. Trong căn phòng tràn ngập hương thơm thanh nhã, chàng cũng nhanh chóng thiếp đi.
Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày rọi vào phòng, chiếu sáng gương mặt nàng. Tâm trạng Đỗ Nhược hôm nay vô cùng tốt. Nàng biết mình đã có tiếng nói nhất định bên cạnh trượng phu, đây là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Sau khi thức dậy, nàng gọi Sở Vân Châu dậy, cả hai cùng huynh đệ họ Triệu ăn sáng xong thì kéo nhau ra chợ. Ai nấy đều hứng khởi, vui vẻ chọn mua đủ thứ vật dụng cần thiết cho chuyến hành trình.
Tất cả đã chuẩn bị chu toàn, xe la chất đầy lương khô và vật phẩm. Bốn người lần lượt lên xe, theo tiếng vó ngựa lộc cộc và bánh xe nghiến trên đường đá, họ chính thức bắt đầu hành trình trở về quê hương.