Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ - Chương 206: Lao Khổ Cũng Là Phúc
Cập nhật lúc: 04/09/2025 07:38
Do giường mới chưa kịp vận đến, Đỗ Nhược đành phải trải chiếu rơm, chăn đệm trên nền đất để ngủ tạm qua đêm. Gối cũng đã chuẩn bị đầy đủ, mọi thứ tươm tất, chỉ chờ nghỉ ngơi.
Sở Vân Châu thấy thê tử mình tự tay quét dọn, trải sàn, liền bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, trên mặt lộ vẻ đau lòng:
“Ái thê, chi bằng đêm nay theo ta về phòng ngủ cho yên. Đất cứng lạnh thế này, e ngày mai nàng sẽ đau lưng không dậy nổi.”
Ánh mắt hắn sáng như đuốc, đôi con ngươi đen láy rực lên tia nóng bỏng.
Đỗ Nhược ngẩng đầu, nhìn thẳng vào trượng phu. Trong mắt nàng, Sở Vân Châu là người thông tuệ, nhưng lúc này đây rõ ràng đang ôm tâm tư bất chính.
“Chớ mơ tưởng viển vông! Giờ còn vô số việc chưa xong.”
Nàng biết rõ nếu hắn tiến vào không gian, mọi việc e sẽ khó khống chế. Dù trong lòng có chút yêu thích, song nàng vẫn muốn giấu giếm thực lực bản thân. Lòng nàng thầm nghĩ: mai sau nếu trượng phu dám phạm lỗi, cứ ném vào không gian mà sai vặt, chẳng cần nhiều lời.
Khóe môi khẽ cong, Đỗ Nhược lộ ra nụ cười xảo quyệt, rồi giơ tay trắng nõn nắm c.h.ặ.t t.a.y chàng.
“Đi thôi.”
Tức khắc, hai thân ảnh biến mất trong chớp mắt, khi hiện thân đã đứng giữa không gian.
Đồng lúa trước mắt đã chín vàng rực rỡ, tựa biển sóng cuộn trào, gió lùa qua từng lớp lúa khiến cảnh vật thêm phần mỹ lệ.
Sở Vân Châu đứng lặng người, lòng ngỡ ngàng, quay đầu hỏi:
“Ái thê, chẳng phải giờ này nên nghỉ ngơi hay sao? Đống lúa này, một mình ta không biết gặt đến bao giờ mới xong!”
Đỗ Nhược chỉ vào đồng lúa vàng óng:
“Hôm nay phải gặt hết. Không làm xong, chớ mơ được chợp mắt.”
Nàng lại chỉ sang vườn táo, vườn nho phía xa:
“Chỗ kia, ta đã gom hết hoa quả lại thành đống. Đợi lát nữa, chàng lo thu về.”
Sở Vân Châu nghe xong chỉ thấy đầu váng mắt hoa, lòng thở dài bất lực. Bao nhiêu lúa, bao nhiêu trái cây, thật đúng là khổ sai.
Đang lúc hắn còn than thở, Đỗ Nhược đã nhét vào tay hắn một chiếc liềm:
“Làm cho tốt, ta đi cho sói ăn. Lát nữa trở lại xem chàng gặt được bao nhiêu.”
Nói xong liền rảo bước rời đi, chẳng cho hắn cơ hội phản bác.
Sở Vân Châu đứng lại, khuôn mặt vốn đã không đẹp mấy giờ lại càng âm trầm, giận mà chẳng biết trút vào đâu, đành vung liềm ra sức mà gặt.
May mắn thay, trong không gian, thời gian trôi qua nhanh gấp mấy lần bên ngoài. Không lâu sau, cả cánh đồng lúa đã nằm gọn trong mấy đống lớn sau lưng hắn.
Nhìn lại thành quả, chính hắn cũng thấy ngỡ ngàng.
“Hiệu suất hôm nay cao đến lạ.”
Nhưng khi ngẩng đầu vẫn chưa thấy thê tử đâu, hắn liền rảo bước tới vườn táo.
Một quả táo lớn đỏ au đập vào mắt, hắn vươn tay hái lấy, cắn một miếng, tiếng giòn tan vang lên, nước táo ngọt lịm trào ra trong miệng.
“Quả táo này thật ngọt! So với lúc trước nàng đưa ta ăn còn ngon hơn!”
Hắn cười híp mắt, vừa ăn vừa hái thêm. Chẳng mấy chốc, táo đã chất thành đống dưới gốc cây.
Lúc này, vài chú thỏ từ đâu lén lút bò ra, gặm từng trái táo rơi.
“Chậc! Mấy tên tiểu tặc này dám ăn táo của ta!”
Sở Vân Châu tức giận đuổi chúng đi, nhưng chưa kịp làm gì thì đống táo đã biến mất.
Hắn đoán thê tử đã đưa hết vào kho, liền thở phào nhẹ nhõm, rồi chuyển sang vườn nho.
Không có dụng cụ, hắn phải dùng tay bứt từng chùm nho. Nho chua ngọt mọng nước, vừa ăn vừa hái, chẳng mấy mà đầu ngón tay tím bầm, đau nhức.
Đúng lúc ấy, Đỗ Nhược xuất hiện, tay cầm kéo đưa cho chồng:
“Ngốc quá! Không biết về lấy đồ mà dùng à?”
Hắn cười hì hì:
“Quên mất rồi.”
Đón lấy kéo, hắn nhanh chóng cắt từng chùm nho, xếp gọn gàng.
“Ái thê, còn việc gì cứ sai ta, ta làm nốt cho rồi.”
Hắn mong đêm nay được gần gũi với nàng, nên gắng sức chu toàn.
Đỗ Nhược bật cười, bảo:
“Còn nhiều việc lắm. Qua ruộng rau hái rau, cho gà, vịt, ngỗng ăn, nhặt trứng xong mới được nghỉ.”
Hai người sánh vai làm việc, phối hợp ăn ý, chẳng mấy chốc đã hoàn tất mọi việc trong không gian.