Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ - Chương 21: Quay Lại
Cập nhật lúc: 03/09/2025 14:10
Ban đầu, Sở Vân Châu được Ngưu tiêu đầu thuê đi theo đoàn áp tiêu, chỉ nhắn người mang về tin rằng chàng đang cùng đoàn xe vận tiêu, ngày về chưa thể xác định. Ai nấy đều tưởng chỉ đi dăm ba tháng, nào ngờ nửa năm trôi qua, không có lấy một bức thư gửi về, càng khiến lòng người thêm thấp thỏm.
Lúc đầu, mọi người trong thôn còn tấm tắc khen rằng Tam lang nhà họ Sở đã ra ngoài lập nghiệp, kiếm bạc gửi về, lại còn mang theo hai huynh đệ nhà họ Triệu đi cùng, nhất thời ai cũng mừng rỡ. Nhưng thời gian dần trôi, lời đồn cũng lan rộng. Có kẻ nói bọn họ gặp tai nạn, bị cướp sát hại, lời ra tiếng vào khiến gia đình lo lắng không nguôi.
Nhất là vào cuối năm, tâm trạng của Tiền thị càng thêm bất an. Bà không ngừng thúc ba đứa con trai còn lại thay phiên nhau ra ngoài tìm kiếm tung tích. Gần như hai ba ngày lại có người ra huyện dò la tin tức, nhưng kết quả vẫn bặt vô âm tín.
Lý Quý Hoa lấy áo bông trong rương ra, nhẹ giọng khuyên: “Nương, thay áo ướt đi, hôm nay lạnh lắm, cứ mặc mãi sẽ nhiễm lạnh đấy.” Tiền thị nhìn con dâu, trong lòng cảm thấy an ủi. Hai nàng dâu trong nhà đều hiền lành, hiểu chuyện, chẳng như nhà người khác toàn lục đục mẹ chồng nàng dâu. Bình thường ở nhà may vá, rảnh rỗi còn biết thêu khăn tay mang ra chợ bán, ngôi nhà lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ.
Chỉ có điều, bà vẫn lo lắng cho đứa con trai thứ ba. Sở Vân Châu năm nay đã hai mươi tư tuổi mà vẫn chưa thành thân, bà sợ nó phúc bạc, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì coi như tuyệt hậu.
Nghĩ tới đây, Tiền thị không khỏi thở dài: “Tam lang nhà ta vốn chẳng ngốc, sao lại chẳng lo thành thân cho sớm?”
Cả nhà đang ngồi sưởi ấm bên bếp, hai đứa cháu nội đang chơi đùa trên giường nhỏ thì một đứa chạy tới gọi: “Bà ơi, tổ phụ bảo bà nấu cơm mau, ông đói rồi.”
Tiền thị kéo Đại Bảo vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Bảo tổ phụ đợi lát nữa ăn, cha với các thúc con vẫn chưa về.” Dứt lời, bà lại dặn: “Chạy sang nhà lấy ít khoai lang nướng mà ăn trước, đừng để tổ phụ sốt ruột.”
Đại Bảo nghe xong liền lon ton chạy đi. Lúc này, lão Sở cùng Nhị lang đang ở trong phòng đan rèm rơm. Nhà mùa đông lạnh buốt, vách tường mỏng, nên phải dùng rèm rơm chắn gió. Nghe cháu nội nói phải đợi mới ăn, lão đoán chắc hôm nay lại ăn hai bữa như mọi khi.
Giữa lúc ấy, một cỗ xe la từ từ tiến vào thôn Thanh Sơn. Trước tiên, đoàn người đưa hai huynh đệ Triệu gia về nhà trước. Càng gần nhà, lòng ai nấy càng rạo rực. Vừa tới cửa, Triệu Tiểu Vũ đã nhảy xuống xe, chạy ào tới gõ cửa.
Một giọng nữ vang lên bên trong: “Ai đó?”
“Chị ơi, là đệ đây! Đại ca, Nhị ca đều đã về rồi!”
Vừa nghe xong, cả nhà họ Triệu liền ùa ra. phụ mẫu hai huynh đệ nhìn con mà tưởng như đang mơ, nước mắt tuôn ào ào, tay run rẩy nắm lấy tay con: “Trời ơi, hai đứa đi hơn nửa năm, chẳng một lời nhắn gửi. Ta còn tưởng… tưởng các con gặp chuyện chẳng lành…”
Muội tử của họ cũng khóc nấc. Mấy tháng qua, cả làng xì xào bàn tán, nói hai huynh trưởng của nàng đã bỏ mạng nơi xa. phụ mẫu nghe riết cũng bị d.a.o động, mỗi ngày một lo lắng, muội tử vì thế mà khóc mãi không thôi, sức khỏe sa sút, mấy phen lâm bệnh.
Thấy phụ mẫu và muội tử thương tâm như vậy, hai huynh đệ cũng không cầm được nước mắt, cùng khóc òa. Triệu Tiểu Tư nghẹn ngào nói: “Cha, nương, là lỗi của bọn con, khiến người lo lắng.”
Cả nhà ôm nhau giữa sân, nước mắt chan hòa. Một lát sau, Triệu Tiểu Tư mới lau nước mắt, vội vàng nhắc: “Cha, nương, đừng khóc nữa, để con kể sau. Tam ca và mọi người còn đang chờ ngoài kia.”
Nghe vậy, phu thê họ Triệu vội quay ra, mỉm cười nghênh tiếp ba huynh đệ nhà họ Sở: “Tam lang, về nhà mau đi! phụ mẫu ngươi hẳn cũng đang chờ ngươi từng ngày.”
Sở Vân Châu mỉm cười: “Dạ, bá phụ bá mẫu, sau khi ổn định, vãn bối nhất định mời cả nhà sang dùng cơm.”
Phụ thân họ Triệu cười tươi, gật đầu liên tục: “Được! Nhất định sẽ tới.”
Sau đó, cả nhóm cùng nhau mang đồ từ xe la vào nhà họ Triệu. Dọc đường đi, họ đã mua đủ thứ: vải vóc, gạo thóc, muối, dầu, gia vị… gần như lấp đầy xe. Đặc biệt là phần đồ do hai huynh đệ Triệu gia chuẩn bị cho phụ mẫu chiếm gần nửa chiếc xe.
phu thê già nhà họ Triệu thấy con về, lại thêm bao nhiêu đồ đạc mang theo, không khỏi ngây người xúc động. Sở Vân Châu nói: “Lão Tứ, xe la ta tạm mang về trước, sau này nếu cần cứ tới mà lấy.”
Triệu Tiểu Tư vội đáp: “Xe của Tam ca, để ở nhà huynh là được rồi.”
Xe từ đầu thôn chạy đến cuối thôn. Nhà họ Triệu ở đầu làng, nhà họ Sở ở cuối làng, gần chân núi. Càng đến gần nhà, tim Sở Vân Châu đập càng nhanh. Dọc đường, dân làng nghe tiếng xe la lộc cộc liền ra xem, có người nhận ra liền reo lên: “A! Tam lang nhà họ Sở về rồi!”
Sở Vân Châu mỉm cười chào lại: “Dì Trương, cháu về rồi.”
Người người vui vẻ chào hỏi, chỉ chốc lát đã tới nơi. Trong xe, Đỗ Nhược ngồi im lặng, lòng dâng lên nỗi lo lắng mơ hồ. Không biết phụ mẫu chồng tương lai là người thế nào, nếu không dễ sống chung thì e rằng khó lòng hòa hợp.
Sở Vân Bạch không nhịn được, nhảy xuống xe, chạy như bay về nhà. Vừa mở cửa đã la lớn: “Cha, nương, Đại ca, Tam ca về rồi!”
Tiền thị đang bận trong bếp, nghe tiếng hét của con liền buông đũa chạy ra. Hai nàng dâu cũng nghe tiếng động, vội nối bước theo sau.
Trong phòng, lão Sở và Sở Vân Xuyên nghe thấy tiếng gọi cũng mở cửa bước ra, tất cả đều hướng về sân mà chạy. Trên mặt mỗi người đều là sự mong ngóng khôn nguôi, ánh mắt của Tiền thị vẫn còn đọng nước, run run nhìn về phía cổng, nơi ánh mặt trời chiều phủ lên dáng người thân thuộc nhất đời bà.
