Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ - Chương 30: Săn Bắn

Cập nhật lúc: 03/09/2025 14:11

Tiền thị dự định tổ chức tiệc thành thân cho đứa con trai thứ ba trước Tết, coi như sự kiện mừng thọ. Cả nhà đều không có ý kiến phản đối. Buổi tối, mọi người trong nhà họ Sở ngồi lại bàn bạc việc tổ chức hôn lễ.

Đỗ Nhược cũng không lên tiếng phản đối. Dù sao cũng chỉ là nghi thức thành thân, chuyện viên phòng thì vẫn còn sớm. Nàng dự định tìm thời gian để nói rõ với Sở Vân Châu. Nàng còn trẻ, chuyện con cái hoàn toàn có thể tính sau vài năm. Nam nhân nếu có được quá dễ dàng thì lại không biết quý trọng, ít nhất hắn phải vượt qua sự quan sát của nàng đã, đến lúc ấy mới tính đến chuyện thực sự ở bên nhau.

Sáng sớm hôm sau, Sở Vân Bạch được sai đi mời mấy huynh đệ họ Triệu. Sở Vân Châu nói hôm nay muốn lên núi săn thú, mục tiêu là săn được một con lợn rừng lớn để chuẩn bị cho tiệc cưới.

Bốn huynh đệ nhà họ Sở cùng hai huynh đệ Triệu Tiểu Tư, Dương Đại Lang của nhà bên cạnh cùng nhau lên núi. Tuyết đóng dày, núi lạnh lẽo, lương thực khan hiếm, dã thú cũng sẽ theo đó mà xuống núi tìm ăn. Người đông thế mạnh, lại có Sở Vân Châu dẫn đầu, bọn họ rất có lòng tin với chuyến săn này.

Sở Vân Châu từ nhỏ từng theo cao tăng trong chùa học nghệ, cũng thường xuyên vào núi rèn luyện, nên kỹ nghệ săn b.ắ.n không hề kém. Vận khí của hắn lại tốt, mỗi lần vào núi đều không uổng công.

Dương gia ở cạnh, mấy ngày trước ba người nhà Dương Đại Lang còn về thăm ngoại. Vừa về tới đã nghe tin Tam lang nhà họ Sở trở về. Vừa nghe nói Sở Vân Châu sắp đi săn, Dương Đại Lang liền chủ động tới giúp.

Thẩm thị – thê tử của Dương Đại Lang – nghe nói Sở Vân Châu sắp thành thân, bèn mang theo nhi tử Đại Trang tới xem có thể hỗ trợ được gì.

Ngày thành thân đã được trưởng thôn xem và định sẵn: ngày tốt nhất là ngày hai mươi sáu tháng chạp, chỉ còn ba ngày nữa. Thời gian tuy gấp gáp, nhưng Tiền thị cũng nhanh chóng dẫn theo hai nàng dâu đi chuẩn bị sính lễ.

Y phục thành thân tất nhiên phải là màu đỏ tươi. Tiền thị đã sớm chuẩn bị vải tốt, vốn để dành cho ngày cưới của Tam lang.

Đỗ Nhược không thể ngồi yên, liền lấy khăn cưới đỏ ra xem xét kiểu may. Nàng từng xem không ít phim cổ trang, trong đó khăn cưới thêu long phụng hay uyên ương đùa nước đều rất đẹp. Nhưng bây giờ đã muộn, không kịp thêu tinh xảo, nên nàng chỉ thêu bốn góc hoa văn cát tường đơn giản.

Thật ra nàng có thể mua thứ đẹp hơn, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh nhà họ Sở, lại sợ khiến lòng Tiền thị xót xa, nên đành tiết kiệm.

Sau khi thêu xong khăn cưới, Đỗ Nhược không chuẩn bị thêm gì khác. Trong ấn tượng của nàng, mọi thứ chỉ là hình thức. Về sau từ từ vun đắp cũng không muộn.

Đêm khuya tĩnh lặng, trăng mờ gió lớn, rét buốt căm căm. Sở Vân Châu và những người cùng đi săn thở hổn hển trở về, ai nấy đều vác chiến lợi phẩm nặng nề trên vai. Nổi bật nhất là hai con lợn rừng, một lớn một nhỏ, thêm mấy con gà rừng, hai con cáo lông trắng như tuyết.

Cảnh tượng vừa náo nhiệt vừa hoành tráng khiến sân nhà họ Sở vốn yên tĩnh bỗng rộn ràng hẳn lên.

Tiền thị trông ngóng cả ngày, lòng lo lắng không yên. Trời lạnh, đêm xuống, bà sợ đám con trai săn không được gì, lại lỡ đường mà chẳng về. Bởi vậy, chỉ cần nghe thấy chút động tĩnh bên ngoài, bà đã chạy ra sân trông ngóng.

Nghe tiếng động ở cổng, Tiền thị lập tức chạy ra: “tam lang! Cuối cùng con cũng về rồi!” Giọng bà nghèn nghẹn mà mắt rưng rưng.

Sở Vân Bạch vác mấy con gà lôi chạy vào, cười tươi hỏi: “Nương! Nương đoán xem đây là gì?”

Tiền thị thấy cả đám mang về nhiều mồi ngon như vậy, mừng rỡ đến mức miệng cũng không khép lại được, hô lớn: “Tốt quá rồi! Có thịt ăn rồi!”

Sở Vân Châu cùng Sở Vân Hòa mỗi người ném một con lợn rừng xuống sân, vừa thở dốc vừa gọi: “Nương! Mau gọi mấy tẩu tẩu ra đun nước nóng! Thịt còn chưa đông cứng, tranh thủ dọn dẹp đi!”

Tiền thị vỗ đùi đánh ‘bốp’ một cái, như chợt nhớ ra: “Ôi chao! Ta vui quá quên cả việc này. Được rồi, để ta đi gọi họ ngay!” Nói rồi quay người chạy thẳng về nhà chính, miệng không ngừng gọi: “Quý Hoa! Hồng Anh! Mau ra giúp một tay!”

Hai nàng dâu từ lâu đã nghe tiếng động, mỗi người đều mặc thêm áo rồi bước ra sân. Vừa nhìn thấy đống mồi to tướng, hai người vui mừng không thôi, không ngờ lần đi săn này lại bội thu đến thế. Nhiều đến mức mở hai, ba mâm tiệc cũng không hết.

Sở lão gia cũng mặc áo bông ra xem. Vừa nhìn thấy hai con lợn rừng lớn nằm gọn trong sân, trong mắt ông ánh lên vẻ tự hào. Ông nhìn đám con, mỉm cười nói: “Các con chắc mệt rồi, vào nghỉ chút đi. Để nương các con nấu gì lót dạ.”

Dương Đại Lang cười hào sảng: “Đã về nhà rồi thì không tính là mệt. Tranh thủ lúc còn sớm, mau dọn cho sạch sẽ. Chứ không, nghỉ ngơi cũng chẳng yên lòng.”

Triệu Tiểu Tư cũng nói: “Không sao, làm thêm một lúc nữa cũng chẳng c.h.ế.t ai. Người đông, làm nhanh thôi!”

Mọi người cùng thả mồi xuống sân. Sở Vân Hòa dẫn mấy huynh đệ nhóm lửa, chuyển củi, sưởi ấm, chuẩn bị xử lý thịt.

Đỗ Nhược nghe tiếng ồn liền mở mắt. Nhìn qua cửa sổ thấy ánh lửa bập bùng, biết nam nhân đang bận, nàng không tiện tham gia, bèn mặc áo vào, lặng lẽ vào bếp giúp đỡ phía sau.

Cảnh tượng rộn ràng nơi nhà họ Sở khiến mấy nhà xung quanh mở cửa ra xem náo nhiệt. Vợ Dương Đại Lang – Thẩm thị – đứng chen trong đám người, há hốc mồm nhìn chằm chằm vào sân, không dám tin.

Nàng ngạc nhiên thốt lên: “Trời ạ! May mắn quá! Cách đây vài hôm Câu Sinh cùng mấy người trong thôn cũng lên núi, vậy mà đến cái bóng lợn rừng cũng không thấy!”

Dương Đại Lang đắc ý cười lớn: “Hà ha! Hôm nay ai đi săn, nàng quên rồi à? Chỉ cần mấy huynh đệ chúng ta, đừng nói lợn rừng, đến gấu mù cũng có thể bắt về!”

Dương Nhị Lang không được đi săn, giờ thấy cảnh này thì ghen tỵ đỏ cả mắt, kêu lên: “Đại ca! Sở lão Tam! Sao sáng nay không gọi ta? Ta đi theo cũng giúp được một tay mà!”

Dương Đại Lang thật ra không muốn gọi đệ đệ, vì thê tử của hắn đang mang thai. Nếu Nhị Lang đi, trong nhà sẽ chẳng ai chăm sóc nàng.

Dương gia vốn đã phân hộ, phu thê già chẳng màng con cái, cũng không thích nàng dâu. May mắn thay hai huynh đệ Dương Đại Lang không chịu ảnh hưởng, đều là nam tử có trách nhiệm, có chí khí.

Lúc này, Sở Vân Châu tay cầm bó củi đi ra, cười nói: “Nhị Lang, lần này không đi săn được, vậy thì giúp lột da, mổ bụng. Xong rồi ở lại nướng thịt, không cho trốn đâu đấy!”

Dương Nhị Lang cười toe: “Được! Được! Ta làm liền!”

Ngọn lửa cháy rực giữa sân nhà họ Sở, tiếng cười nói vang dội trong đêm, náo nhiệt vô cùng. Thế nhưng cả thôn Thanh Sơn đã yên giấc, trừ vài nhà gần đó hé cửa xem vui, còn lại chẳng ai biết hôm nay nhà họ Sở lại có một đêm huy hoàng đến vậy.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.