Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ - Chương 77: Đi Vào Thị Trấn
Cập nhật lúc: 03/09/2025 14:12
Sau khi tiễn nhà họ Tiền ra về, Đỗ Nhược liền không đợi được mà kéo Sở Vân Châu ra sân xử lý nốt phần thịt lợn rừng còn lại. Nàng định cắt thịt thành từng phần riêng biệt, phân biệt rõ thịt nạc, thịt mỡ, sau đó làm thịt khô cho phu quân mang theo dùng dọc đường. Còn thịt mỡ, nàng định thắng thành mỡ nước, vừa để nấu ăn vừa để dự trữ, coi như nhất cử lưỡng tiện.
Đỗ Nhược khéo léo cắt thịt thành miếng nhỏ đều tăm tắp, Sở Vân Châu cũng xắn tay áo theo nàng mà bận rộn. Nàng vừa làm vừa hỏi han chuyện đường xa, những hiểm nguy chàng từng gặp, sói rừng, thảo khấu, cường đạo… Chàng nói bọn họ tuy ít người, nhưng có võ nghệ phòng thân, lại quen đường, nên thường tránh được tai họa. Nghe đến đó, Đỗ Nhược âm thầm quyết định phải để chàng mang theo vũ khí, chỉ là phải nghĩ cách trao cho chàng một cách tự nhiên, tránh để sinh nghi.
Hai người cùng làm việc rất ăn ý, chẳng mấy chốc đã xong phần sơ chế. Họ đổ thịt vào chậu lớn, bắt đầu ướp gia vị: muối, tương, bột ngũ vị… Sở Vân Châu xung phong đảm nhận việc trộn thịt, động tác thuần thục chẳng kém đầu bếp, bởi nhiều năm trước chàng đã từng thấy thê tử làm không ít lần.
Ướp xong thịt, phải chờ thời gian nướng khô. Phần nội tạng lợn rừng thì không kịp xử lý, nàng để lại mỗi cái đầu lợn định hôm khác hầm canh. Còn con gà lôi bắt được thì nhổ lông, ướp muối, treo lên xà bếp làm gà muối ăn dần.
Làm xong xuôi, hai phu thê tranh thủ dọn dẹp nhà cửa. Khi ngồi nghỉ, Sở Vân Châu dịu dàng bảo: “Nếu ta không ở nhà, nàng không muốn nấu cơm thì cứ sang nhà phụ mẫu ăn, không thì ở nhà cũng được. Ta sẽ nói trước với họ, nàng không cần gò bó.” Đỗ Nhược nghe vậy trong lòng nhẹ nhõm. Nàng vốn không thích phải răm rắp theo khuôn phép, nay có thể chọn lựa tùy tâm, quả là thoải mái.
“Thiếp cũng nghĩ như vậy.” Nàng gật đầu đáp.
Sở Vân Châu lại nói: “Ngày mai ta định vào trấn mua ít nhu yếu phẩm. Nếu nàng muốn nấu món gì thì liệt kê ra, ta sẽ mua về.”
Đỗ Nhược nghe xong thấy ấm lòng, định bụng bảo chàng mua thêm chút rau củ, nhưng nghĩ nghĩ lại nói: “Hay là… chàng đưa thiếp đi cùng được không? Thiếp cũng muốn chọn vài thứ cần dùng.”
Sở Vân Châu trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi đáp: “Nếu nàng thực lòng muốn đi, vậy đi một chuyến cũng tốt. Ta dắt nàng đi một vòng, lần sau nếu ta không có nhà, nàng cũng biết đường mà đi.”
Đỗ Nhược lập tức gật đầu, nở nụ cười tươi rói: “Chàng đúng là chu đáo nhất!” Nói xong, nàng còn khẽ đ.ấ.m vai chàng mấy cái, như đang làm nũng.
Đêm đó nàng ngủ một giấc ngon lành, không mộng mị.
Hôm sau, trời vừa sáng, nàng đã dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Ăn xong, Sở Vân Châu nhóm lửa, bỏ thêm củi vào bếp lò để nướng thịt khô. Đỗ Nhược trải giấy dầu lên giường đất, rải đều thịt đã ướp rồi đậy lại. Làm xong mọi việc, hai phu thê khóa cửa, sang nhà họ Triệu mượn xe lừa rồi lên đường.
Sở Vân Châu cầm cương đánh xe, Đỗ Nhược ngồi bên cạnh, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Chàng chỉ cho nàng từng nơi một:
“Kia là Đại Khánh Sơn, thôn ta ở dưới chân núi nên gọi là Thanh Sơn thôn. Trên núi nhiều cây cỏ, thảo dược quý hiếm, cũng không thiếu thú rừng, nhưng dân làng ít ai dám vào sâu vì sợ nguy hiểm.”
“Đây là ruộng lúa, mùa thu vàng rực cả cánh đồng, nhìn đã mắt lắm.”
“Còn đây là con suối trong veo, có thể giặt giũ, rửa rau. Cá thì có đấy, nhưng toàn xương dăm, ăn chẳng ra sao.”
Đỗ Nhược chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng lời. Vào đến trấn, chàng đưa nàng tới chợ. Nàng mua gạo, bột mì, rồi cả hai trăm cân lương thực thô và một ít hạt giống rau. Những thứ này mua là để ngụy trang—khi nàng lấy rau trong không gian ra, sẽ không ai nghi ngờ.
Nàng cười bảo: “Đợi xuân sang, thiếp sẽ gieo mấy luống rau.”
“Sau nhà có một mảnh đất trống, nàng cứ tự chọn mà trồng.” Sở Vân Châu vui vẻ đồng ý.
Họ còn mua thêm một số vật dụng thường ngày, rồi đến tiệm rèn đặt một cái cuốc sắt mới. Cuối cùng, hai người vào hiệu vải, Đỗ Nhược lựa một vài khúc vải để may áo.
“Chàng thích màu gì?” nàng hỏi.
“Màu xanh, ta thấy hợp với ta.” chàng đáp.
“Vậy thiếp cũng chọn xanh, hai phu thê mặc cho đồng điệu.” nàng mỉm cười đáp.
Lúc rảnh rỗi, nàng cũng muốn thử may vá cho đỡ buồn.
Mua sắm xong thì đã trưa, hai người ghé vào tửu lâu quen thuộc. Sở Vân Châu cười bảo: “Quán này nấu món thịt kho tàu ngon lắm.”
“Vậy gọi một phần ăn thử xem có bằng tay nghề thiếp không.” Đỗ Nhược tươi cười đáp.
Hai người gọi thịt kho, rau xào, cơm trắng. Rau có hơi úa do đông giá nhưng họ vẫn ăn ngon lành.
Sau bữa ăn, họ ghé tiệm tạp hóa mua muối, đường, nước tương, cùng các loại gia vị khác.
“Đây đều là thứ thiết yếu, không thể thiếu trong nhà.” Đỗ Nhược nói, rồi ngửi thử nước tương. Loại nước tương ủ thủ công này thơm đậm đà, nàng rất ưng ý, vừa vặn đem về dùng trộn cơm hay nấu ăn.