Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ - Chương 84: Mượn Bạc

Cập nhật lúc: 03/09/2025 14:12

Hai vị tẩu đã cắt xong vải mà Đỗ Nhược mang tới. Lý Quý Hoa thấy đệ muội da dẻ trắng mịn, nhưng tay thì gầy nhẳng như que củi, thoáng nhìn đã biết chẳng có sức lực bao nhiêu, bèn cùng với nhị tẩu chủ động đề nghị giúp nàng may vài bộ y phục. Đỗ Nhược vốn không hề khách khí, lập tức gật đầu đồng ý. Nàng hiểu rất rõ bản thân chẳng giỏi gì việc kim chỉ, thà khiêm tốn nhận lòng tốt của hai vị tẩu còn hơn tự mình may rồi xé nát đống vải. Vì thế, nàng thật lòng cảm tạ, không chút do dự mà tiếp nhận sự giúp đỡ.

Mấy ngày tiếp theo, Đỗ Nhược chủ yếu ở nhà cũ. Hai vị tẩu thì bận rộn đo cắt khâu vá, còn nàng thì giúp chăm trẻ, quét tước, nấu cơm. Dù không khéo tay với kim chỉ, nhưng việc bếp núc trông trẻ, nàng đều chu toàn đâu ra đấy.

Hôm nay là một ngày nắng ấm hiếm hoi, băng tuyết tan chảy, sân nhà lác đác mọc lên ít cỏ xanh mơn mởn. Sở Vân Bạch thả vài con thỏ ra sân, cho chúng gặm cỏ trong chuồng lợn cũ, đồng thời gọi ba đứa cháu trai ra xem thỏ ăn cỏ cho vui. Cả đám trẻ con vây quanh, ríu rít thích thú, không ngờ có kẻ chẳng mời mà tới — chính là cô cả Lưu, người đã lâu chẳng bén mảng đến nhà này.

Lưu vừa bước chân vào sân nhà thứ hai, liền trông thấy mấy đứa nhỏ đang vây quanh đám thỏ trắng, mắt sáng rỡ như kẻ đói lâu ngày thấy thịt. Trong đầu lập tức lóe lên một ý nghĩ — cần gì vay tiền mua thịt, chẳng phải thịt đang sống nhăn răng ở đây rồi sao? Nghĩ đến đây, sắc mặt Lưu lập tức thay đổi, niềm nở hẳn lên, còn cười cười: “Lão Tứ, bắt một con thỏ cho cô ngươi đi! Con trai thứ hai của ngươi đang bệnh, cần ăn gì đó bổ bổ.”

Sở Vân Bạch còn đang vui vẻ trông thỏ, nghe thế liền cau mày. Bọn chúng là bảo bối của bọn trẻ, nuôi chẳng phải để làm thịt. Dù là cô ruột, nhưng nói lấy là lấy, sao mà được! Hắn lạnh nhạt đáp: “Cô à, con thỏ này không cho được đâu. Ca ca thứ hai của cháu muốn nuôi sinh sản. Cô có thể ra chợ mua.”

Lưu làm gì nghe lọt tai. Trong đầu nàng đã mặc định phải có một con thỏ đem về, mà lại không tốn tiền. Cô ta bèn bày vẻ mặt nhăn nhó, nũng nịu lải nhải: “Ôi chao, ta là cô của các ngươi mà. Cả nhà nuôi nhiều thỏ như vậy, cho ta một con để bồi dưỡng cho ca ca thứ hai cũng không được sao? Các ngươi cũng chẳng thiệt hại gì.”

Trong lúc nói chuyện, ba huynh đệ Đại Bảo đã lặng lẽ ôm con thỏ chạy vào chuồng giấu đi. Đây là bảo vật bọn trẻ cùng nhau nuôi, chẳng thể để người khác bắt đi làm thịt được. Sở Vân Bạch thấy cô mình cứ lấy thân phận trưởng bối để gây áp lực, trong lòng vừa bực vừa chán, lạnh lùng đáp: “Chúng cháu nuôi thỏ là để sinh con, không phải để ăn. Dù cô có là cô ruột thì cũng không thể đòi hỏi vô lý như vậy.”

Hắn biết rõ nói thêm cũng vô ích, liền lớn tiếng gọi: “Mẹ ơi, cô tới rồi!” Rồi dắt ba huynh đệ ra phía sau nhổ cỏ cho thỏ, không thèm dây dưa nữa.

Nghe tiếng con gọi, phu thê trong nhà liền ra xem. Tiền từ phòng chính bước ra, Đỗ Nhược cùng hai vị tẩu thì ghé mắt nhìn qua cửa sổ. Vừa nghe nói là cô cả tới, các nàng liền thu người lùi vào trong, chẳng ai muốn dây vào phiền phức. Các nam nhân trong nhà cũng chẳng ai xuất hiện, bởi ai cũng rõ, một khi Lưu tới là chẳng có chuyện tốt lành.

Tiền vừa thấy Lưu, sắc mặt liền trầm xuống. Những lời cô ta nói lúc nãy bà nghe hết, trong lòng đã sẵn tức giận, nay cũng chẳng cần giữ phép tắc. Bà hừ lạnh: “Cô của bọn nhỏ, cô là bậc trưởng bối mà đòi giành cả vật chơi của bọn nhỏ, thật mất mặt. Cô mang cái gì tới cho cháu chắt cô chưa?”

Lưu bị chặn miệng, trong bụng không vui nhưng vẫn cố nặn ra vẻ cười: “tẩu tẩu hai, tôi chỉ đùa giỡn thôi mà. Dù gì thì… cho tôi con thỏ ấy đi, tôi đưa bạc là được chứ gì?”

Tiền cười khẩy, giọng sắc lạnh: “Nhà chúng tôi không thiếu bạc của cô. Thỏ là mấy đứa nhỏ nuôi chơi, chẳng bán cho ai cả, đừng nói là cô.”

Thấy không lay chuyển được, Lưu đành chuyển chủ đề, làm ra vẻ ngại ngùng: “tẩu tẩu hai, kỳ thật hôm nay tôi tới có việc khác… Chúng ta vào trong nói chuyện được không?” Nói rồi liếc mắt nhìn trong sân, như thể rất muốn bước vào xem xét tình hình.

Tiền cười nhạt, bước ra chắn cửa, không để cô ta chen vào: “Có gì thì cứ nói ở đây. Nhà nghèo, không tiện tiếp khách quý như cô.”

Thấy chẳng vào được, Lưu liền vội vã mở lời: “tẩu tẩu hai, mấy hôm nay trong nhà tôi gặp chút khó khăn. Tôi tới là muốn mượn cô ít bạc xoay xở.”

Cô ta nói xong còn vỗ n.g.ự.c hứa hẹn: “Cô yên tâm, sau này Túy Hải nhà tôi làm quan lớn, chắc chắn sẽ không quên ân nghĩa nhà cô!”

Lưu không biết đã đem câu ấy đi rải bao nhiêu nơi trong thôn, cũng chẳng rõ bản thân có thực sự tin hay không. Tiền nghe tới đây thì mặt sầm lại, lạnh lùng buông một câu: “Không có bạc, muốn mượn thì đi nơi khác mà mượn.”

Lưu thấy Tiền cự tuyệt thẳng thừng, mặt liền đổi sắc, cười giả lả: “tẩu tẩu hai nói vậy oan cho tôi rồi. Cả thôn ai chẳng biết nhà cô bây giờ khấm khá. Trước Tết còn thấy Tam đệ chở cả xe lớn đồ ăn về. Nhà giàu như thế, sao lại keo kiệt vài lượng bạc với người thân?”

Tiền không muốn dài dòng thêm, nghiêm mặt: “Chúng tôi giàu hay nghèo là chuyện của nhà tôi. Dù có tiền cũng không cho cô vay. Cô về đi, đừng mượn cớ nữa.”

Nói rồi bà quay đầu vào nhà, không thèm liếc lại. Trước kia Lưu đuổi họ ra khỏi nhà, không cho một đồng, giờ gặp chuyện liền vác mặt đến xin vay, đúng là không biết xấu hổ là gì. Dù cô ta có quỳ lạy van xin, bà cũng chẳng mủi lòng. Nhà họ Sởbây giờ, chẳng phải ai cũng có thể tùy tiện bước chân vào nữa rồi.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.