Mang Theo Khu Phố Xuyên Thành Pháo Hôi - Chương 2
Cập nhật lúc: 31/12/2025 01:00
Diêm Vương đưa tay che miệng, ho khan một tiếng đầy ngượng ngùng mới cắt ngang được tiếng khóc của Văn Thấm: "Hôm đó Hắc Bạch Vô Thường uống rượu nên câu sai hồn. Đáng lẽ đưa cô về là xong chuyện, nhưng cô lại bị con nữ quỷ bên cạnh này đ.â.m sầm vào người, đẩy vào thân xác kia. Đến lúc chúng ta tới xử lý thì linh hồn cô đã hòa làm một với nhục thân đó rồi. Thân thể cũ của cô cũng đã bị hỏa táng, muốn đưa con nữ quỷ này vào đó cũng không được nữa."
"Ý ông là tại linh hồn tôi hòa hợp với cái xác đó nhanh quá hả? Có phải tự tôi muốn chui vào đâu, đều tại các ông tắc trách làm việc sai sót, hại tôi giờ không về được, không được gặp lại bố mẹ nữa. Lỗi của các ông sao lại bắt tôi gánh chịu?" – Văn Thấm bắt đầu không kiềm chế được cơn giận.
"Cô yên tâm, chúng ta sẽ bồi thường cho cô. Cô có thể tiếp tục sống ở những năm 70 bên đó."
"Tôi không cần bồi thường, tôi chỉ muốn về với bố mẹ thôi. Ông có biết họ sẽ đau lòng thế nào khi biết tôi c.h.ế.t không? Họ sẽ không chịu nổi cú sốc này đâu."
"Cho nên bản vương mới tìm cô đây. Sự đã rồi, cô chỉ có thể chấp nhận thực tế thôi. Chúng ta có thể cho cô vào giấc mơ để gặp bố mẹ một lần, để họ yên lòng, tránh việc họ vì quá đau buồn mà bỏ ăn bỏ uống, làm hỏng cơ thể rồi c.h.ế.t sớm."
"Tôi còn có thể gặp lại bố mẹ sao? Họ bây giờ thế nào rồi?"
"Sức khỏe hiện tại vẫn ổn, nhưng cứ tiếp tục không ăn không uống thế này thì sinh cơ sẽ cạn kiệt. Dù dương thọ chưa hết cũng sẽ mất mạng. Việc cô cần làm là vào giấc mơ khuyên nhủ họ, giúp họ có ý chí sống tiếp."
"Vâng, con biết rồi. Nhưng chắc các ông vẫn còn chuyện khác chưa nói đúng không? Có phải cái c.h.ế.t của con ảnh hưởng đến thọ mệnh của bố mẹ, từ đó ảnh hưởng đến các ông không?"
"Đúng vậy. Bố mẹ cô là người thiện lương bảy kiếp, tích đầy công đức, lẽ ra kiếp này phải trường thọ."
"Vì sự tắc trách của các ông mà khiến bố mẹ con phải sống cô độc lâu như thế, ông nghĩ đó là điều mà người thiện lương bảy kiếp đáng nhận được sao?"
"Vậy nên bản vương đã thương lượng xong với bố mẹ cô. Họ nói sẽ nhường phần bồi thường lại cho cô, nhưng yêu cầu cô phải gặp họ một lần."
"Vậy cái gọi là bồi thường là gì?" – Nghe thấy Diêm Vương đã bàn bạc xong với bố mẹ, Văn Thấm thở phào nhẹ nhõm. Bố mẹ chắc chắn đã biết chuyện của cô, sẽ không vì cái c.h.ế.t của cô mà quá đau lòng đến mức hủy hoại bản thân nữa.
"Ý của bố mẹ cô là muốn cô ở thời đại đó không phải lo lắng chuyện ăn mặc. Ta có một Không gian sao chép tặng cho cô, nhưng việc sao chép cần có tu vi, cô muốn sao chép nơi nào? Chỉ có duy nhất một cơ hội này thôi."
"Vậy con muốn sao chép cả khu phố nhà con đang ở được không?" – Văn Thấm suy nghĩ rồi thấy khu phố mình sống là tốt nhất. Ở đó tiện ích rất đầy đủ: ngoài siêu thị nhỏ của nhà cô, bốn cổng Đông Tây Nam Bắc mỗi cổng đều có một siêu thị lớn ở tầng trệt. Hàng hóa bên trong cực kỳ đa dạng, từ bách hóa, đồ ăn vặt đến rau củ tươi sống. Trong khu phố còn có hai nhà hàng nhỏ, các tiệm bán đồ ăn nhẹ, bữa sáng, đồ kho, bánh ngọt, trà sữa; rồi tiệm điện thoại, máy tính, đồng hồ, văn phòng phẩm, quần áo, túi xách, giày dép, rèm cửa, chăn ga gối đệm... Hiệu t.h.u.ố.c có hai cái, một tiệm thẩm mỹ, hai tiệm cắt tóc, và trên tầng của nhà trẻ còn có một thư viện. Nếu sao chép được cả khu phố này, đời này cô đúng là chẳng lo ăn mặc nữa.
Chương 3: Bàn tay vàng (Phần 2)
"Được." – Diêm Vương gật đầu.
"Thỏa thuận vậy đi, con sẽ trấn an bố mẹ. Nhưng con còn hai yêu cầu nữa. Một là mỗi năm phải cho con vào giấc mơ gặp bố mẹ một lần."
"Được, ta đồng ý. Đây là một viên Mộng Yểm Thạch có thể tạo ra mộng cảnh, cô tự quyết định thời gian vào mơ. Nhưng viên đá này chỉ còn 71 lần sử dụng, cô cứ thế mà dùng. Khi dùng chỉ cần nghĩ đến bố mẹ là có thể kéo họ vào giấc mơ."
"Dương thọ của bố mẹ con là bao nhiêu tuổi?"
"Hỏi cái này làm gì? Thiên cơ không thể tiết lộ tùy tiện."
"Để con còn biết đường tính toán một năm vào mơ mấy lần chứ."
"Còn đòi vào mấy lần? Chuyện nhập mộng này một năm tối đa chỉ được một lần, nhiều quá sẽ hại đến sức khỏe người sống."
"Dạ, vậy cũng được..." – Văn Thấm nghe xong thì hơi xìu xuống.
"Thôi được rồi, mỗi năm cô dùng một lần thì vẫn còn dư tới 25 lần, đủ cho cô dùng rồi."
Văn Thấm thầm tính toán: Bố năm nay 52 tuổi, mẹ 50 tuổi. Mỗi năm một lần mà còn dư 25 lần, tức là bố có thể sống đến 98 tuổi, mẹ đến 96 tuổi. Vậy là tốt rồi. Đến lúc đó cô có thể biến những chuyện ở bên này thành mộng cảnh cho bố mẹ xem. Tạo ra mộng cảnh? Đầu óc Văn Thấm lóe lên một tia sáng, vội hỏi: "Viên đá này có thể dùng với người ở thực tại không?"
"Được, nhưng dùng vừa phải thôi. Điều kiện thứ hai của cô là gì?"
"Điều thứ hai ấy à... Ông xem, con là một đứa con gái chân yếu tay mềm, cha không thương mẹ không yêu, chẳng có ai bảo vệ, an toàn tính mạng không được đảm bảo. Ông xem có thể... hì hì..." – Vì mục đích, Văn Thấm bất chấp sĩ diện, bày ra bộ mặt nịnh nọt khiến Diêm Vương cũng thấy "đau mắt".
Ông xua tay một cái, ném cho cô một miếng ngọc bội, một cái túi vải nhỏ, một con d.a.o găm và một bình sứ, vẻ mặt ghét bỏ lộ rõ mồn một.
"Xong rồi, nói thế là đủ rồi, đi chào tạm biệt bố mẹ cô đi." – Nói xong, không đợi cô phản ứng, Diêm Vương phất tay một cái. Văn Thấm cảm thấy hoa mắt, khi mở mắt ra đã thấy bố mẹ đứng cách đó không xa.
Nhìn thấy bố mẹ chỉ sau một đêm mà trông già sạm đi, tóc hai bên thái dương đã bạc trắng, Văn Thấm xúc động lao tới ôm chầm lấy mẹ khóc như một đứa trẻ. Mẹ Văn cũng ôm c.h.ặ.t con gái, cả hai mẹ con khóc nức nở. Bố Văn ôm lấy cả hai, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào nhưng vẫn phải lên tiếng an ủi.
Sau khi khóc cho thỏa, cả nhà ngồi lại râm ran kể cho nhau nghe tình hình hiện tại. Bố Văn dặn dò rất kỹ những chuyện thời đó mà ông từng nghe ông nội kể lại, dặn cô phải chú ý những gì ở cái thời đại khắc nghiệt ấy.
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, cả nhà cảm thấy có bao nhiêu lời vẫn chưa nói hết nhưng giờ đã điểm, Diêm Vương bắt đầu hối thúc. Văn Thấm đành gạt lệ khuyên bố mẹ giữ gìn sức khỏe, còn gợi ý nếu được thì hãy nhận nuôi một đứa trẻ để bầu bạn. Từ giờ, cả nhà chỉ có thể gặp nhau trong mơ mỗi năm một lần.
Văn Thấm nhìn cảnh tượng trước mắt mờ dần. Khi mở mắt ra lần nữa, cô đã trở lại căn phòng nhỏ trên chiếc giường gỗ rách nát. Nước mắt lặng lẽ chảy dài thấm đẫm chiếc áo rách kê dưới đầu. Cô vừa khóc vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, trời lúc này chắc đã về khuya, từ phía giường tầng đằng kia phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
