Mang Theo Khu Phố Xuyên Thành Pháo Hôi - Chương 90
Cập nhật lúc: 31/12/2025 02:15
Nằm trên giường lò lăn qua lăn lại hai vòng vẫn tinh thần phấn chấn, cô liền trực tiếp vào không gian. Cô hái một đống lớn trái cây để làm salad và nước ép, vừa ăn vừa tuần tra không gian. Trong không gian đâu đâu cũng là bóng dáng bận rộn của các robot, từng đợt từng đợt đồ ăn vặt, rau củ quả được robot vận chuyển vào kho để lưu trữ.
Đang ăn dở thấy đàn ngựa đang phi nước đại trên thảo nguyên, cô trực tiếp cất đồ ăn chưa xong vào nhẫn trữ vật, dùng một cái "dịch chuyển tức thời" đã hiện ra trên lưng con ngựa đầu đàn. Chú ngựa cảm nhận được chủ nhân của không gian trên lưng mình, không hề phản kháng mà trực tiếp cõng Văn Thấm phi nhanh trên thảo nguyên, tốc độ ngày càng nhanh, cảm giác sảng khoái khi thúc ngựa phi nước đại này thật tuyệt vời.
Chương 95: Hành động
Sáng sớm hôm sau, Diệp Cẩm đã dậy sớm chạy lên công xã tìm người bạn chiến đấu của chú họ đang làm cục trưởng cục công an. Nhân lúc cục công an chưa có ai, họ cùng nhau vào trong, mượn điện thoại gọi cho chú họ kể lại sự việc. Đầu dây bên kia cho biết sẽ lập tức phái người tới, mấy người bắt đầu bàn bạc đối sách chi tiết.
Đến khi Diệp Cẩm quay lại sân tri thức thì Văn Thấm mới vừa ngủ dậy.
"Thấm Thấm, mau rửa mặt đi, anh mang bánh bao thịt từ tiệm cơm quốc doanh về cho em này." Diệp Cẩm vừa lấy bánh bao đặt lên bàn giường lò vừa giục Văn Thấm vẫn còn đang ngái ngủ.
"Vâng ạ, em đến ngay đây." Văn Thấm ngồi xếp bằng trên giường dụi mắt một cái rồi nhanh ch.óng vệ sinh cá nhân xong xuôi, ngồi vào bàn. Nhìn bánh bao trên bàn thấy hơi đơn điệu, cô hỏi Diệp Cẩm: "Anh Diệp, em có sữa, sữa đậu nành và các loại cháo, anh muốn uống gì?"
"Vậy cho anh một bát cháo mặn đi." Diệp Cẩm suy nghĩ một chút rồi nói.
"Được, vậy cháo trứng bắc thảo thịt nạc nhé." Văn Thấm vừa nói vừa lấy từ không gian ra hai bát cháo trứng bắc thảo thịt nạc, tiện miệng hỏi: "Công việc lo liệu thế nào rồi anh?"
Diệp Cẩm vừa ăn vừa kể lại nội dung cuộc điện thoại với Đoàn trưởng Diệp cho Văn Thấm nghe: "Ý của chú họ là hiện tại chưa nên rút dây động rừng, đợi nhóm người bị đưa xuống cải tạo kia đến đông đủ rồi mới hành động. Hơn nữa, trong số những người bị đưa xuống cũng sẽ bố trí người để bảo vệ an toàn cho ba vị nhà khoa học kia. Ngoài ra, họ còn có một tiểu đoàn binh lực cũng sẽ chia đợt lẻn vào phục kích, đồng thời phái người đến chi viện cho chúng ta trước, người đó chắc ngày mai sẽ tới."
Văn Thấm biết người chi viện muộn nhất là ngày mai sẽ đến nên không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần giám sát thêm một ngày nữa là được, thời gian qua vì chuyện này mà cô đã mấy ngày không lên núi rồi, nhưng sau đó cô sực nhớ ra điểm bất hợp lý.
"Anh Diệp, chúng ta đều dùng camera để giám sát, nếu đột nhiên có người lạ gia nhập, chúng ta sẽ không được thuận tiện cho lắm."
"Vấn đề này anh cũng đã tính đến rồi, nên anh đã bàn kỹ với chú họ, người được phái đến chi viện chủ yếu phụ trách liên lạc giữa chúng ta với phía họ, còn lại đều không can thiệp. Hơn nữa người này em cũng quen đấy, em đoán xem là ai?"
"Em cũng quen sao? Em thật sự không nghĩ ra, anh nói thẳng cho em là ai đi cho xong."
"Chính là anh bưu tá thường xuyên đưa thư và bưu phẩm cho chúng ta ấy. Anh ấy trước đây là lính thông tin trong quân đội, sau đó vì bị thương mà giải ngũ. Anh ấy giúp chúng ta truyền tin là lựa chọn không thể tốt hơn, không lo bị lộ tin tức."
"Thế thì tốt quá, đúng lúc anh ấy cũng hay chạy qua bên này, không gây chú ý."
Ăn cơm xong Diệp Cẩm đi làm, Văn Thấm vẫn kiên trì bám trụ trạm xá, lúc nào cũng chú ý đến Nguyên Phương và mẹ Lưu Ma Tử, đặc biệt là bà mẹ Lưu Ma Tử. Cô không biết số tài liệu bà ta mang từ trên núi xuống được giấu ở đâu, hy vọng bám sát bà ta có thể tìm ra nơi cất giấu.
Yamamoto Naoko không hổ là đặc vụ đã ẩn nấp bao lâu nay mà không bị phát hiện, kiên nhẫn thật tốt. Đã mấy ngày trôi qua mà bà ta vẫn chưa hề đến nơi giấu tài liệu. Cứ thế chờ đợi cho đến ngày đại đội trưởng phải lên công xã để đón nhóm người bị đưa xuống cải tạo về.
Văn Thấm vừa thông qua camera chỗ đại đội trưởng để quan sát nhóm người đó — có năm ông lão, hai bà lão, sáu người trung niên, bốn thanh niên và hai đứa trẻ, bên cạnh còn có mấy tên "băng đỏ" (hồng vệ binh) đang hằm hằm canh giữ — vừa tập trung cao độ quan sát Yamamoto Naoko và Nguyên Phương trên màn hình.
Khi đại đội trưởng dẫn nhóm người đó về đến làng, Nguyên Phương lặng lẽ đi về phía đó, liếc mắt nhìn nhau với một tên băng đỏ. Tên đó lúc một bà lão bước xuống xe bò đã đẩy nhẹ một cái, bà lão loạng choạng và va đúng vào người Nguyên Phương. Bà lão liên tục xin lỗi, nhân lúc không ai chú ý, bà ta đã lặng lẽ nhét một tờ giấy nhỏ vào túi của Nguyên Phương. Sau khi Nguyên Phương đỡ bà lão đứng vững thì bị tên băng đỏ kia xô đẩy ra một bên. Văn Thấm nhìn thấy tất cả qua video, xem ra hai người này cũng là đặc vụ địch, đúng là gừng càng già càng cay, tay chân vẫn nhanh nhẹn thật.
Văn Thấm lấy ra hai con bọ giám sát, một con đặt lên người bà lão, một con đặt lên tên băng đỏ kia, sau đó tiếp tục giám sát Yamamoto Naoko và Nguyên Phương. Cô có linh cảm hôm nay sẽ biết được nơi giấu tài liệu của Yamamoto Naoko.
Đại đội trưởng theo yêu cầu của bọn băng đỏ đã gõ chiếc chuông lớn trước trụ sở đại đội cạnh kho lương, tập trung dân làng ra sân phơi để mở đại hội phê bình.
Ngay lúc mọi người đang đổ dồn sự chú ý vào đám băng đỏ, Yamamoto Naoko nháy mắt với Nguyên Phương, cả hai lặng lẽ rời đám đông đi đến chỗ hẻo lánh.
"Yoshiko, sao số người đến lại không khớp với những gì cô nói, hay là bị lộ rồi?" Vừa đến chỗ khuất, Yamamoto Naoko đã nghiêm nghị hỏi.
"Tôi cũng không biết, nhưng người của chúng ta vừa chuyển cho tôi một tờ giấy, lúc nãy đông người quá tôi chưa kịp xem."
"Vậy cô xem mau đi."
"Vâng." Nguyên Phương nghe xong lấy tờ giấy trong túi ra xem, đọc xong liền thở phào nhẹ nhõm: "Không bị lộ đâu ạ. Những người thừa ra là vì vừa có thêm người bị tịch thu gia sản, chỗ khác đầy rồi nên họ tạm thời thêm vào danh sách cải tạo ở đây."
"Thế thì tốt! Cô về trước đi, nhớ đừng để ai phát hiện."
"Hải!" (Vâng!)
Đúng như Văn Thấm đoán, sau khi Nguyên Phương đi khỏi, Yamamoto Naoko không quay lại sân phơi mà lén lút về nhà, đào lên một chiếc hộp cạnh vườn rau. Bà ta mở ra xem qua một chút rồi đóng lại, lúc đóng còn đặt một sợi tóc ở gần khóa mật mã, sau đó đem đặt vào hầm ngầm giấu dưới đống rau khô. Xong xuôi, bà ta lại lặng lẽ quay lại sân phơi hòa vào đám đông.
Văn Thấm truyền tin cho Diệp Cẩm. Diệp Cẩm lặng lẽ rời khỏi đám đông, âm thầm lẻn vào nhà Yamamoto Naoko tìm thấy chiếc hộp dưới đống rau. Anh mở hộp theo mật mã Văn Thấm cung cấp, lật xem tài liệu bên trong, sau khi xác nhận xong liền đóng hộp lại đặt vào chỗ cũ y hệt như ban đầu, ngay cả sợi tóc cũng đặt lại đúng vị trí.
