Mang Theo Võ Quán Chuyển Nghề Thành Nông - Chương 1
Cập nhật lúc: 02/12/2025 09:00
Đại Tề lập quốc sáu mươi năm, vận triều như ngọn đăng lay gió. Tiên đế đột ngột băng hà, ấu đế vừa tròn sáu tuổi còn chưa hiểu chữ “quốc”, đã bị đỡ lên long tọa. Thái hậu buông rèm nhiếp chính, quốc sự rối ren lại gặp thời ngoại di hung hãn công phá biên thùy, ba tòa thành trì trong nháy mắt hóa tro tàn. Triều đình khẩn cấp chiêu binh mãi mã, chuẩn bị nghênh chiến.
Bách tính dọc biên quan may mắn thoát nạn, dắt díu lẫn nhau chạy về kinh thành. Đói khát quẩn thân, nhân gian loạn lạc, chỉ vì một miếng ăn mà ngay cả chuyện đổi con nấu thịt cũng có thể phát sinh… cảnh tượng tang thương đến mức nghe qua đã rợn người.
Lý Hoa khi ấy chỉ mơ hồ nhớ mình sau khi uống say đã ôm lấy tấm biển “Lý thị võ quán”, vừa vỗ vừa khóc như đứa trẻ lạc mẹ. Vậy mà khi tỉnh dậy, cả người nàng lạnh buốt như bị ném vào hầm băng, da thịt lại bị hai bàn tay thô nhám như heo muối chộp lấy. Khắp mũi miệng toàn là mùi ô uế khó ngửi, mở mắt ra liền thấy một khuôn mặt nam nhân dơ dáy, nhem nhuốc, ánh mắt dâm loạn khiến người buồn nôn.
— Cái gì?
Lý Hoa nàng là ai?
Là truyền nhân đời thứ mười tám của Lý thị võ quán!
Trừ việc thiên sinh khí lực hơi yếu, còn lại mười tám loại võ nghệ đều tinh thông.
Nàng vốn không cần nghĩ, phản xạ tự nhiên là vung nắm đ.ấ.m vào bộ mặt dâm tặc kia, đồng thời mũi chân căng thẳng, định một cước đá thẳng vào sau gáy hắn — chỉ một chiêu là đoạt mạng!
Phải đ.á.n.h c.h.ế.t!
Tinh huyết nhà họ Lý há để kẻ bẩn thỉu này làm nhục?
Nhưng… thân thể này yếu đến lạ. Nàng bị nam nhân kia dễ dàng ghìm chặt, nắm đ.ấ.m đ.á.n.h ra nhẹ tựa bấc đèn, mũi chân nâng lên không nổi, gầy guộc run như gà hao cơm tám ngày.
Nhục nhã thay!
Không… phải nói là tức đến c.ắ.n nát răng.
“XOẸT!”
Nàng giãy giụa một phen, cánh tay áo vốn bị xé dở lập tức rách toạc. Ánh mắt nam nhân phút chốc lóe lên tia dâm tà, hắn ghé sát mặt tới, miệng đầy mùi hôi thối, phun ra ngôn từ tục tĩu:
“Lão t.ử dùng thằng nhãi béo đổi lấy con ván giặt như ngươi về. Đem nấu nồi cũng chẳng được hai lạng thịt… chẳng bằng để lão t.ử sung sướng một phen trước đã…”
Nói ra toàn lời quỷ quái!
Nhưng lúc này Lý Hoa không thể phí hơi tranh luận điều gì.
Điều vượt ngoài dự liệu là thân thể nàng hiện tại yếu ớt đến mức đáng sợ, hoàn toàn không giống nàng của bình thường. Nhưng nàng không hề sợ hãi, trái lại càng thêm quyết liệt giãy giụa. Nàng tưởng mình vẫn ở trong sân nhà — nơi cạnh bảng hiệu võ quán chính là kệ binh khí! Chỉ cần vớ được cái gì bén nhọn, nàng lập tức có thể xoay người phản kích.
Một tay nàng gắng sức đẩy khuôn mặt hôi hám của tên dâm tặc ra, tay còn lại liều mạng mò mẫm tìm vật dùng được. Mắt đỏ lên, khí huyết sôi trào, nàng gầm lớn:
“Rìu khai sơn!”
Rìu khai sơn vốn đặt ở tầng ngoài cùng của giá binh khí, vị trí quen thuộc đến mức nhắm mắt Lý Hoa cũng có thể với tới.
Ấy vậy mà—
Trong tay nàng, rìu khai sơn đột nhiên hiển hiện như từ hư không rơi xuống.
Khoảnh khắc ấy, Lý Hoa thoáng sửng sốt. Rõ ràng nàng còn chưa kịp chạm đến giá đỡ kia…
Nhưng tình thế gấp như dây cung đã căng đến điểm tận cùng, chẳng cho phép nàng nghĩ thêm nửa hơi. Lý Hoa siết chặt chuôi rìu, dứt khoát vung lên, một nhát bổ thẳng xuống đầu tên dâm tặc.
Sinh ra trong võ quán, lớn lên dưới cờ hiệu Lý thị, nàng dù trong cơn giận vẫn còn giữ lại đôi phần lý trí. Nàng hiểu rõ giữa thời đại pháp trị, g.i.ế.c người không phải chuyện có thể tùy tiện. Một nhát này, theo lẽ thường, nhiều nhất cũng chỉ khiến hắn nằm bất tỉnh, đưa thẳng vào bệnh viện thì còn kịp lấy mạng về.
Thế nhưng—
Máu tươi b.ắ.n tung tóe tựa sương mù đỏ, theo quán tính tràn xuống mặt đất. Nam nhân dâm loạn trừng lớn hai mắt, thân hình nặng nề sụp xuống như khúc gỗ mục. Trong cổ họng hắn còn cố nặn ra vài chữ đứt quãng:
“Ăn… ngươi…”
Lý Hoa suýt nữa bị câu nói ấy chọc cho nổi điên.
Nhưng không kịp tức giận, nàng chợt phát hiện mình mất sạch khí lực sau một kích ấy. Thân thể tên dơ bẩn đổ rạp xuống, hơn phân nửa đè lên người nàng. Máu nóng sền sệt tràn lên mặt, chảy vào mũi miệng, nồng đến mức muốn nghẹt thở. Trong giây lát, trước mắt nàng chỉ còn lại một mảng tối đen.
Đúng lúc ấy—
Những ký ức xa lạ như thủy triều cuộn tới, tràn vào óc nàng dữ dội.
Triều Đại Tề?
Chiến sự biên cương?
Dân chạy nạn?
Đổi con nấu ăn…?
Đây là trò đùa của quỷ thần nào vậy?
Thân xác đè trên người nàng dần lạnh như băng c.h.ế.t. Cắn răng, Lý Hoa vận chút sức tàn, gượng đẩy xác hắn ra, nửa ngồi dậy trong thở gấp hỗn loạn.
Nàng tự nhủ:
Nếu đổi lại là một nữ t.ử bình thường… chắc đã kinh hồn mất vía đến c.h.ế.t tám lần rồi.
Nhưng dù là truyền nhân của Lý thị, lòng bàn tay nàng vẫn run nhẹ khi nhìn t.h.i t.h.ể vừa bị đẩy ra. Hít sâu, Lý Hoa cố gắng ổn định lại nhịp thở rồi quan sát xung quanh.
Không phải sân võ quán.
Không có phòng ốc quen thuộc, không có bảng hiệu treo cao, không có giá binh khí cũ kỹ nơi nàng từng luyện từ nhỏ đến lớn.
Trước mắt nàng là một gian nhà lạ lẫm:
Mặt đất vàng loang lổ hố trũng, mái tranh thấp bé, cửa sổ gỗ đen sì bị gió hun đen đã lâu. Ánh sáng le lói từ khung cửa nhỏ, trong phòng âm u như ngục. Cửa ra vào bị chặn bởi một thanh gỗ cong vênh.
