[mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 101: Trời Sinh Lòng Nhân Từ

Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:22

Đây là một tòa nhà do cá nhân tự xây. Ở tầng này, ngoài một số cuồng tín thì còn có vài người thường bị mê hoặc, trong đó có cả chủ nhân của ngôi nhà.

Nhưng giờ không kịp thẩm vấn, dù sao vẫn chưa chắc những tầng trên có còn cuồng tín ẩn náu hay không. Họ đành giao những người đã được xác định không có nguy hiểm cho cảnh sát liên bang, còn các dị năng giả thì dẫn đội xông lên tầng.

Liên tiếp mấy tầng đều không thấy ai, đến khi chỉ còn tầng cuối cùng, vừa có người nghĩ hôm nay có thể tan làm sớm thì người đi đầu bỗng ra dấu hiệu chiến thuật, ám chỉ bên trong có người.

Rất nhanh, hắn đưa ra dấu hiệu thứ hai: ba người.

Chỉ ba thôi thì dễ xử lý.

Vạn La dẫn người xông vào, một trận mưa đạn xen lẫn tiếng động do dị năng tạo ra vang lên, căn phòng nhanh chóng trở lại yên tĩnh.

“Mấy tên khốn này, lại đang làm cái trò ghê tởm gì nữa đây!”

Giọng nói đầy ghê tởm vang lên từ trong phòng, Hứa Trật tò mò thò đầu nhìn vào.

Vừa nhìn, biểu cảm trên mặt cô trở nên vi diệu.

Tầng này chỉ có một căn phòng, không biết là cố ý hay không, nơi đây được cải tạo thành một không gian mở lớn chừng hai trăm sáu mươi mét vuông. Bên trong không có lấy một món nội thất, chỉ có ba tên cuồng tín cùng một pháp trận nghi lễ kỳ dị, vặn vẹo được khắc trên nền đất bằng m.á.u và vật liệu không rõ nguồn gốc.

Pháp trận này trông rất quen mắt với Hứa Trật.

Chính là pháp trận mà Phụ Tế dùng để tạo Đại Giám Mục thông qua hiến tế!

Mà ở chính giữa pháp trận, có một chiếc bình tinh xảo đựng mấy chục trái tim đang ngâm trong máu. Hứa Trật thậm chí còn thấy được chúng vẫn chưa mất đi sức sống, vẫn đang khẽ đập.

Chỉ là so với cái mà Phụ Tế vẽ trước đây, pháp trận này rõ ràng tinh vi và hoàn chỉnh hơn rất nhiều. Với việc từng nhiều lần quan sát pháp trận, Hứa Trật mơ hồ nhận ra — đây có lẽ chỉ là một phần.

Cô nhớ lại những luồng sáng đỏ từng thấy trên sân thượng, khẳng định rằng nơi này chỉ là một góc nhỏ của pháp trận lớn. Rất có thể còn nhiều nơi khác cũng được khắc pháp trận tương tự, chỉ là chưa rõ phạm vi bao trùm.

Phải biết rằng, người sống trong phạm vi pháp trận sẽ chết. Nếu diện tích quá lớn, thì đây chính là một cuộc hiến tế quy mô cực kỳ đồ sộ.

Hứa Trật quan sát biểu cảm của các siêu phàm giả có mặt tại hiện trường, phát hiện họ dường như không biết điều này. Họ chỉ biết đây là một pháp trận tà ác, nhưng không rõ cụ thể nó dùng để làm gì.

Xem ra từ trước đến giờ liên bang chưa từng gặp tình huống tương tự, đây có lẽ là lần đầu.

Cũng đúng thôi — liên bang có nhiều tài nguyên, nhiều người sống, đám tín đồ có thể chuẩn bị kỹ càng, không cần vội vàng như trong Vân Thành.

“Liên lạc hậu cần, phá hủy cái ổ quỷ này đi.”

“Đã liên lạc rồi, bên đó đang xử lý một pháp trận khác, phía sau còn đang xếp hàng chờ. Khoảng bốn tiếng nữa mới tới đây được.”

“Đúng là khốn thật, sao vẫn chưa có ai thức tỉnh dị năng chuyên về pháp trận chứ!”

Mấy siêu phàm giả không dám tùy tiện động vào pháp trận. Dù sao các pháp trận của đám  cuồng tín đều cổ quái, tùy tiện chạm vào có thể bị phản phệ. Việc này phải để đội hậu cần chuyên trách xử lý.

Hứa Trật quan sát tên cuồng tín duy nhất còn sống trong ba người kia. Khi hắn nghe đến việc pháp trận sẽ bị phá, sắc mặt không hề hoảng loạn, thậm chí còn lộ vẻ kiêu ngạo và ngoan cố, chẳng hề chịu thua.

Tất nhiên điều này phần nào là do hắn có vấn đề về đầu óc, nhưng pháp trận này là mạch sống của bọn chúng, sắp bị hủy mà không hề sợ hãi là chuyện không thể… trừ khi hắn tin rằng nó sẽ không bị hủy.

Hứa Trật khẽ nhướng mày, giơ tay vỗ nhẹ lên vai Lâm Tử Chân. Khi anh ta quay đầu lại nhìn, cô lên tiếng:

“Trời sinh lòng nhân từ, tôi cũng vậy.”

“Một nghìn lõi【Bướm Đêm】cao cấp, tôi sẽ cho anh một tin tức.”

Lông mày Lâm Tử Chân khẽ giật, dù không thể tự mình quyết định chuyện này, anh ta vẫn không nhịn được mà muốn chửi thề — đây là cướp trắng trợn à?

Một nghìn lõi【Bướm Đêm】cao cấp! Chẳng những thành phố của họ không thể cung ứng, còn phải điều từ nơi khác về!

Lõi【Bướm Đêm】cao cấp, Lâm Tử Chân ước tính toàn liên bang cộng lại cũng chỉ có mười – hai mươi nghìn cái. Vậy mà cô ta mở miệng ra đã đòi một nghìn!

Từ trước khi gặp Hứa Trật, Lâm Tử Chân đã kết nối tai nghe với cấp trên. Lúc này những lời của cô, đầu bên kia cũng nghe thấy hết.

Chừng hai – ba giây sau, Hứa Trật bổ sung: “À đúng rồi, tin tức này có thời hạn đấy. Lỡ quá thời gian thì đừng trách tôi không nhắc trước.”

Cô chắc chắn, một khi câu này thốt ra, liên bang ắt sẽ mua.

Tất nhiên, nếu xảy ra ngoài ý muốn, đối phương không chịu mua, thì cũng không liên quan gì đến cô.

Dù sao đây đâu phải là lãnh địa của cô.

“Tám trăm, thế nào?”

Vẫn là kiểu mặc cả quen thuộc, nhưng lần này Hứa Trật không nhượng bộ. Cô lắc đầu: “Tôi cho rằng tin tức này xứng đáng với giá một nghìn.”

Dù gì thì đám cuồng tín kia muốn tạo ra Đại Giám Mục càng sớm càng tốt, không thể chỉ làm một lần. Tin tức này còn giá trị lâu dài.

“Giao dịch, nhưng hiện tại kho dự trữ của Cẩm Thành không đủ, phải điều từ nơi khác về. Trong vòng hai tiếng sẽ tới.”

Hứa Trật gật đầu: “Không sao, tôi tin liên bang sẽ không lừa tôi. Tôi có thể giao tin trước.”

Dù sao khi cô nói ra thông tin này, tức là một lần nữa chứng minh mình biết nhiều thứ hơn cả liên bang, đồng thời cũng khiến Vân Thành càng thêm bí ẩn.

Liên bang chắc chắn sẽ không vì tham chút lợi mà cắt đứt liên hệ với cô.

Huống hồ… Lần này cô không định “sống” trở về, không mang theo được lõi. Chỉ đành “chết” rồi quay lại, tạo một thể linh mới để lấy về sau.

Sau khi giao dịch xác nhận, Hứa Trật chỉ vào pháp trận trong phòng, nói: “Thứ này chỉ là một phần của một nghi lễ quy mô lớn hơn, có khả năng nghi lễ sẽ được kích hoạt trong vòng bốn tiếng tới. Tốt nhất các anh nên kiểm tra xem trong Cẩm Thành có nơi nào khắc trận tương tự hay không.”

“Phạm vi hẳn không nhỏ đâu. Và bên trong pháp trận, tất cả mọi người sẽ chết. Nếu không kịp phá, tôi khuyên các anh sơ tán toàn bộ dân cư trong phạm vi đó.”

Hứa Trật nói xong còn cảm khái: “Gặp được tôi đúng là may mắn đấy, không thì lần này chắc xong đời rồi.”

Ngay khi cô vừa dứt lời, sắc mặt Lâm Tử Chân trở nên khó coi tột độ. Anh xác nhận lại: “Cô chắc chứ? Cô có biết nếu tin này sai thì hậu quả sẽ thế nào không?”

Hứa Trật gật đầu: “Tất nhiên. Nếu không sao tôi dám mở miệng đòi một nghìn hả?”

“Được.”

Việc này không nhỏ. Chỉ vài phút sau khi Hứa Trật nói xong, mệnh lệnh kiểm tra toàn thành đã được ban ra. Nếu phát hiện pháp trận tương tự, sẽ nhanh chóng xác định phạm vi và sơ tán cư dân.

Trong thời gian đó sẽ huy động lượng lớn nhân lực vật lực — tất cả chỉ vì một lời của Hứa Trật.

Nếu cô nói dối, vậy giao dịch giữa cô và liên bang từ nay sẽ chấm dứt, thậm chí còn trở mặt với họ. Dù lúc này chưa thấy ảnh hưởng gì, nhưng ai biết liệu cánh cổng Vân Thành có bất ngờ mở ra vào một ngày nào đó không?

Huống chi… phần thưởng một nghìn lõi cô còn chưa cầm trong tay.

Cũng chính từ điểm này mà liên bang phán đoán — chắc cô không nói dối, bởi lòng tham với lõi của cô là thật, mà nếu dám đùa giỡn với liên bang, cô chẳng được gì cả.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.