[mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 105: Bắt Cá Hai Tay
Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:22
Cảm giác như trong đầu Hứa Trật có một cái chuông khổng lồ đang liên tục bị gõ, những đợt chấn động dữ dội kèm theo cơn đau và âm thanh ong ong dồn dập.
Nếu phải hình dung, thì chính là — đầu óc ong ong luôn rồi.
Có lẽ vì cảm nhận được sự đau đớn của cô, ngoại trừ Tiểu Nhất vẫn đang trông chừng Ngư Thận Vi, những gia thần còn lại đều lo lắng quây quanh cô. Ngay cả con mèo đen cũng ngẩng đầu lên, từ xa nhìn cô đầy quan tâm.
Cơn đau mãi vẫn chưa thuyên giảm. Hứa Trật tuy chịu đau tốt, nhưng cứ thế mãi cũng không phải cách. Giờ phút này, cô thực sự ước gì có vài viên thuốc giảm đau để nuốt cái cho xong.
Khoan đã — hình như không phải hoàn toàn không có cách...
Hứa Trật cố nén đau, sắc mặt trắng bệch, vươn tay lấy chiếc máy chơi game trong túi ra. Vừa bật màn hình, dòng chữ của hệ thống đã vội vàng nhảy ra, nói một câu.
Một câu khiến cô có cảm giác như đang nghe thấy tiếng hét của nó xuyên qua cả màn hình.
【Tổ tông ơi! Lại làm gì nữa vậy hả!!!】
Nếu Hứa Trật đang trong trạng thái bình thường, chắc cô đã phá lên cười. Nhưng lúc này, đến cả nhếch mép cô cũng không làm nổi.
Hệ thống hiểu tình hình đang rất khẩn cấp, nên ngay giây tiếp theo liền đưa ra một đề xuất:
【Lập tức ăn hết toàn bộ lõi thuộc tính 【Bướm Đêm】 còn lại trong kho.】
Từ trước đến nay, Hứa Trật rất nghe lời máy chơi game. Giờ cũng thế, không chút do dự, cô lấy hết tất cả lõi 【Bướm Đêm】 còn sót lại ra nuốt luôn. Thật ra cũng không còn nhiều, vì ngày thường cô và Tiểu Miêu đều dùng đến, giờ chỉ còn lại hơn hai mươi viên.
Cô cứ nghĩ ăn xong sẽ đỡ đau hơn chút, ai ngờ khoảnh khắc nuốt hết đống lõi ấy, cảm giác như có một cây giáo đ.â.m thẳng vào đầu cô, như muốn xé toạc não bộ ra làm hai. Trong đầu Hứa Trật hoàn toàn trống rỗng, suýt nữa lại ngất lần nữa.
May là sau cơn đau dữ dội tột độ, mọi thứ dần dần lắng xuống. Nhưng vì trước đó quá đau, nên dù đã bình thường trở lại, ánh mắt Hứa Trật vẫn còn ngơ ngác.
Cô ngồi thẫn thờ một lúc mới lấy lại thần trí.
Việc đầu tiên sau khi hoàn hồn chính là oán trách hệ thống: “Khốn thật, mi định hại tao đúng không?!”
So với trách móc, trong giọng cô còn mang nhiều tủi thân hơn.
【Nếu tôi muốn hại bạn, thì đã mặc kệ bạn rồi.】
Hứa Trật bĩu môi: “Tao biết… nhưng mà đau quá trời quá đất luôn đó!”
【Đau mới tốt, để bạn nhớ đời, đừng cái gì cũng dám làm!】
Bị hệ thống nhắc vậy, Hứa Trật mới mơ hồ nhận ra mình vừa làm gì.
Lần này trí nhớ của cô vẫn còn khá rõ, nhưng khi bắt đầu hồi tưởng...
Cô vẫn cảm thấy mình không làm sai gì cả!
“Lúc đó không còn cách nào khác mà.” Hứa Trật giải thích.
Cô tưởng hệ thống đang nói tới chuyện cô đánh nhau với gã đàn ông kia, ai dè không phải.
【Tại sao bạn lại dám bước vào nghi lễ đó? Không biết phải tránh ra à?!】
“Ờ thì... tao đâu phải dùng thân thể thật đâu, chỉ là linh thể thôi mà.”
【Ngu ngốc! Thân thể là linh thể thì bị thương không sao, nhưng ý thức là của chính bạn đó!!】
“Thì tao có biết là sẽ gặp chuyện như vậy đâu...”
Hứa Trật cũng tự thấy mình hơi liều, hơi sai, nên giọng nhỏ dần — nhưng miệng thì vẫn cứng như thường!
【Giờ phải làm sao đây?!】
“Sao là sao?” Hứa Trật ngơ ngác.
【Ý là bạn định tính làm gì tiếp theo?!】
【Bạn vốn đã chọn một con đường đặc biệt, bây giờ lại còn bắt cá hai tay — lúc nãy bị xung đột thuộc tính hành đến vậy còn chưa đủ cảnh tỉnh à? Nếu tiếp tục đi sâu vào, bạn sẽ mất mạng đấy!】
“Cái gì cơ?!”
“Nghe cứ như dọa người ta vậy!”
Hứa Trật hoảng hốt: “Tao bắt cá hai tay hồi nào chứ?!”
“Tao có cảm thấy gì đâu mà!”
Không thể vu oan cho người tốt được nha!
Nhưng ra là cảm giác khi nãy là do xung đột thuộc tính sao?
Quả thực đau đớn tột cùng, lúc đó cô có cảm giác đầu mình nổ tung tới nơi rồi.
【...Bạn xông vào nghi lễ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, vượt qua thẩm định rồi được cấp quyền nhập môn, mấu chốt là — bạn còn giẫm lên bậc thang nữa! Tức là đã chính thức bước lên con đường đó rồi!】
【Bạn to gan thiệt!】
【Giờ thì không sao đâu, vì thuộc tính khác của bạn đang đè nén nó, bạn đã đi rất xa trên một con đường khác.】
【Nhưng bạn tuyệt đối không được tiếp tục, phải tìm cách rút lui. Nếu không, sau này sẽ không chỉ là xung đột đơn giản thế đâu.】
“Vậy thì vấn đề là: tao phải rút lui bằng cách nào?”
Hứa Trật thật ra cũng không phải kiểu cứng đầu không nghe ai. Dù gì con đường kia là 【Cốc】, mà cô thì chẳng hứng thú gì với nó.
【Đó vốn là nghi lễ dành cho người khác, lúc đó chắc chắn đã có người cùng bạn bước lên con đường đó. Khi người kia leo đến vị trí tương ứng, tư cách của bạn sẽ bị tước bỏ.】
Hứa Trật: ?
“Thế thì không được.”
Người khác thì được, riêng hắn thì không.
【?】
【Bạn đừng có ngang ngược!】
Hứa Trật: “Cái này không phải ngang ngược, là chuyện nguyên tắc. Hắn vô duyên vô cớ gào vào mặt tao, mi không đau lòng dùm tao à?”
【Không.】
“...Hứ.”
Lạnh lùng quá thể!
“Dù sao tao cũng nuốt không trôi cục tức này, tao phải g.i.ế.c hắn.”
【...Bạn nên nghĩ cho bản thân một chút.】
“Chẳng lẽ lại phải cúi đầu nhẫn nhịn? Tao không làm được!”
【……】
Hệ thống im lặng.
Vì nó phát hiện ra — Hứa Trật bây giờ đã bị ảnh hưởng bởi “con đường đó”, tính cách cũng bắt đầu thay đổi. Đây có vẻ không phải là dấu hiệu tốt.
Nhưng… nếu là Hứa Trật lúc trước, liệu cô có chọn nhẫn nhịn không?
Nghĩ kỹ lại, nó cũng không dám chắc.
Điều duy nhất chắc chắn là: nếu không loại bỏ ảnh hưởng tiêu cực do 【Cuồng Nộ】 mang lại, Hứa Trật sẽ ngày càng cực đoan.
“Vì sao cứ phải theo lối suy nghĩ có sẵn chứ?” Hứa Trật chợt hỏi như vậy.
“Tao nhớ mi từng nói, con đường tao đang đi vốn đã nằm ngoài dự đoán ban đầu của mi đúng không?”
“Nếu bây giờ lại xuất hiện thêm một điều bất ngờ thứ hai, ai nói nhất định nó là chuyện xấu?”
Cô biết mình có hơi cứng đầu, nhưng cô muốn thử. Thử xem liệu hệ thống thật sự không còn cách nào?
Nếu thật sự không có, vậy cô sẽ nghĩ cách g.i.ế.c c.h.ế.t tên đàn ông kia rồi liên kết với các tín đồ bên ngoài, đẩy người khác lên thay, gạt mình ra ngoài — cũng chỉ như một Ngư Thận Vi thứ hai thôi mà.
Nghĩ đến đây, Hứa Trật mỉm cười ngọt ngào, làm nũng:
“Thử nghĩ cách đi mà? Làm ơn đi nha~”
Hệ thống im lặng hồi lâu. Lâu đến mức Hứa Trật tưởng nó không đớp thính thì cuối cùng, nó cũng xuất hiện trở lại.
【Bạn nói cũng có lý. Nhưng vấn đề là, nếu là các con đường khác thì còn đỡ, riêng đường của 【Cốc】... thì không giống vậy.】
【Dù vậy, cũng không phải hoàn toàn không có cách. Chỉ là rất khó thực hiện.】
“Mau nói mau nói!”
Cô biết mà, hệ thống vô địch kiểu gì chẳng có cách!
Khó thì khó, cũng phải thử!
【Hiện tại, cách duy nhất mà tôi nghĩ có thể thành công — nằm ở trung tâm thành phố.】
“Trung tâm thành phố?”
Hứa Trật ngẩn ra.
Khó cỡ này, so với việc liên kết với bên ngoài rồi đẩy người khác lên thay mình, còn gian nan hơn nhiều.
【Khi gia thần dị chủng của bạn đạt đến cấp 30, bạn có thể đến đó thử một lần.】
“Mi biết nó sẽ trở thành thứ gì ở cấp 30 à?”
【Có vài suy đoán... nhưng giờ chưa thể nói với bạn được.】
Lại cái kiểu úp mở đó nữa!