[mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 125: Nửa Đêm Biến Mất
Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:23
Từ lúc phát hiện máy chơi game đang bảo trì, vô số khả năng đã lượn lờ trong đầu Hứa Trật.
Có khả năng xấu, cũng có khả năng tốt.
Khả năng xấu thì đơn giản thôi — máy chơi game cuối cùng cũng sắp bộc lộ bản chất, nó cố tình dụ cô đến trung tâm thành phố, bản thân nó cũng muốn đoạt món “bảo vật” đó chẳng hạn.
Khả năng tốt hơn, thì có thể là nó thực sự đang bảo trì, hoặc nó có lý do bất khả kháng nào đó phải bảo trì, nhưng sẽ không làm tổn hại tới cô.
Hứa Trật cũng không thể nói rõ bản thân nên tin vào điều tốt hay điều xấu, nhưng bất kể thế nào, gia thần vẫn không có gì bất thường, áo choàng cũng chưa mất hiệu lực — nếu muốn, cô có thể rời khỏi trung tâm ngay lập tức.
Nhưng — Hứa Trật chọn ở lại.
Đã đến nước này, cô ngược lại càng muốn nhìn xem: khi món bảo vật xuất hiện, liệu máy chơi game có tiếp tục bảo trì không, có điều gì thay đổi không, và liệu nó có lộ ra mục đích thật sự không?
Tất cả mọi thứ bắt đầu, đều từ lúc cô nhận được máy chơi game này. Giờ đây, có vẻ là cơ hội để cô nhận rõ lập trường thật sự của nó. Dù máy chơi game trước giờ luôn giúp đỡ Hứa Trật, cô cũng rất tin tưởng nó — nhưng sâu trong lòng, sự giấu giếm và xuất xứ mơ hồ của nó vẫn là một bóng mờ khó xóa.
Trong đầu Hứa Trật hiện lên đủ kiểu suy nghĩ lý trí — rằng cô nên rút lui ngay lập tức, kích hoạt kế hoạch dự phòng, không nên tiếp tục mạo hiểm. Trung tâm thành phố rõ ràng quá nguy hiểm, rất có khả năng cô sẽ bỏ mạng tại đây.
Nhưng nếu cô rời khỏi đây, mà trò chơi cứ bảo trì mãi thì sao?
Suy nghĩ cứ quay vòng mãi không dứt. Cuối cùng, đôi mắt xám tro tượng trưng cho thuộc tính【Bướm Đêm】trong mắt cô ánh lên sự quyết tuyệt — ở lại, và tranh đoạt.
Chỉ là mạo hiểm thôi mà. Cô vốn là người đã nên c.h.ế.t từ lâu, sống đến giờ đã là ngoài dự đoán. Nếu vì sợ nguy hiểm, mất đi trò chơi là không dám làm gì nữa, chỉ biết dựa dẫm vào cái “phần mềm ăn gian” không rõ nguồn gốc này, vậy thì cô cũng chẳng còn lý do gì để sống tiếp.
Cô có thể tin tưởng trò chơi, từ đó học được tri thức, sức mạnh, thậm chí là con đường tắt, nhưng cô cũng phải có khả năng bước đi bằng đôi chân của mình.
Đã hạ quyết tâm, Hứa Trật nhét lại máy chơi game hiện tại đã thành vật trang trí vào túi áo, rồi thử kiểm tra xem chức năng kho chứa còn dùng được không.
Quả nhiên, kho cũng không dùng được.
May là cô có thói quen mang theo sẵn vài lõi thuộc tính【Bướm Đêm】 trong người phòng hờ bất trắc. Hiện tại ngoài đám gia thần đang theo bên cạnh, cùng khoảng hai mươi viên lõi【Bướm Đêm】, cô không còn nguồn bổ sung nào khác.
Nhưng cũng không sao, tạm thời cô không cần gì thêm.
Sau khi ổn định lại suy nghĩ, thời khắc 12 giờ đêm — thời điểm Nửa Đêm giáng lâm — đã tới.
Thế nhưng…
Mặt trăng hiện ra.
Hứa Trật gần như không kiềm được bước tới bên cửa sổ, mở to mắt nhìn trăng tròn ngoài kia.
Rất gần, vô cùng gần, ngay phía trên trung tâm quảng trường.
Sáng rực, trong trẻo, nhưng lại giống như bóng trăng dưới nước, khẽ khàng gợn lên những đợt sóng mờ ảo hư thực.
“…Làm sao… có thể?”
Hứa Trật hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Cảnh tượng trước mắt, thật sự không phải ảo giác chứ?
Ánh trăng bạc phủ xuống bốn phía, đám dị chủng trên quảng trường tắm trong ánh trăng, ánh mắt thèm khát nhìn lên vầng trăng tròn lơ lửng, nhưng không một con nào lao lên, cố gắng vớt lấy vầng trăng ấy.
Con dị chủng nhỏ cũng bò ra khỏi túi áo của Hứa Trật, nôn nóng kéo lấy tay áo cô, như muốn cô cũng ra ngoài, đi tắm trăng cùng chúng.
Hứa Trật do dự trong thoáng chốc, không biết có nên đi hay không. Nhưng không lâu sau, cô mím môi bước tới cửa phòng, tay phải siết c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, đốt xương lồi lên cùng đầu ngón tay tái nhợt, đều cho thấy chủ nhân của nó lúc này đang vô cùng bất an — nhưng cô vẫn mở cánh cửa ấy ra.
Đã bước vào trung tâm thành phố, mọi chuyện đều thay đổi, ngay cả trò chơi mà cô tin tưởng cũng xuất hiện dị thường, vậy thì lúc này, cô nên tin vào phán đoán của bản thân.
Bây giờ, cô tin rằng — “Nửa Đêm” đã biến mất.
Không — đúng hơn là, “Nửa Đêm” chưa từng giáng lâm tại nơi này, thứ xuất hiện ở đây, chỉ có vầng trăng huyền ảo kia.
Cọt kẹt một tiếng, cửa được mở ra.
Hứa Trật không kiểm soát lực tốt lắm, nhưng tiếng động rõ ràng như vậy lại không khiến bất kỳ dị chủng nào đang say mê trong ánh trăng tỉnh lại, chúng thậm chí còn chẳng nhúc nhích.
“Quả nhiên...”
Cửa mở ra, khung cảnh bên ngoài không phải Nửa Đêm, mà chính là ánh trăng và đám dị chủng ngẩng đầu nhìn trăng, y hệt như trong khung cửa sổ.
Vầng trăng này không giống như mặt trăng trong “Nửa Đêm” — tăm tối, trắng bệch, không chút sinh khí. Trăng xuất hiện giữa không trung của quảng trường này sáng trong và rực rỡ, mang theo cảm giác dịu dàng an ủi lòng người.
Khi ánh trăng xuyên qua lớp sương chiếu lên người Hứa Trật, năng lượng lạ cô hấp thu ban ngày trong sương mù đậm đặc, lúc này hóa thành từng sợi tơ, tuôn về phía vầng trăng, rồi từ đó tràn ngược vào cơ thể cô.
“Má nó, sao lại có chuyện tốt thế này!”
Bảo sao đám dị chủng cứ lỳ ở đây không chịu đi!
Chỉ là, ánh mắt bọn chúng rất thèm muốn mặt trăng, nhưng lại không có con nào dám tiến lên, cố đoạt lấy nó làm của riêng. Hứa Trật không tin mấy thứ này là vì “khiêm tốn”, quan sát kỹ một lúc, cô phát hiện vầng trăng này… có vẻ không phải là thật.
Mà giống như một hình chiếu.
Chỉ là hình chiếu thôi, đã có thể phát ra nguồn năng lượng khổng lồ như vậy, thế thì vầng trăng thật kia mạnh tới cỡ nào?
Dị chủng nhỏ cũng hoàn toàn chui ra khỏi túi, đứng trên vai Hứa Trật hấp thụ ánh trăng, lờ mờ có thể thấy hoa văn vàng kim trên người nó, theo từng nhịp thở phát ra ánh sáng mờ mờ.
Thế nhưng — hình chiếu của mặt trăng này không kéo dài lâu, khoảng nửa tiếng sau, bắt đầu trở nên mờ nhạt, rồi tan biến hoàn toàn giữa không trung.
Sau khi ánh trăng biến mất, Hứa Trật cũng quay lại phòng, cẩn thận cảm nhận. Chỉ khoảng mười phút đứng trong ánh trăng, hơn nữa cô còn chưa đứng gần mặt trăng nhất, nhưng hiệu quả thu hoạch được, đã tương đương với việc cô nuốt gần ba mươi viên lõi【Bướm Đêm】cao cấp.
Hứa Trật không khỏi nghĩ thầm: nếu Liên Bang mà biết chuyện này, không biết sẽ đỏ mắt tới mức nào.
Những ngày sau đó, liên tiếp nhiều đêm, vào đúng giờ “Nửa Đêm” lẽ ra nên giáng lâm, Hứa Trật đều thấy vầng trăng tròn ấy.
Nhưng sau vài ngày quan sát, Hứa Trật cũng hiểu ra vì sao lời dẫn lại bảo cô “càng sớm càng tốt”.
Vầng trăng ấy — đang hạ thấp.
Lúc đầu, khi mới thấy nó, nó còn ở trên không quảng trường, cách mặt đất chừng hai mươi mét. Sau ba ngày, độ cao đã giảm xuống khoảng mười mét.
E rằng chỉ hai ba ngày nữa, mặt trăng sẽ chạm đất.
Đến khi đó, sẽ xảy ra chuyện gì?
Chưa biết.
Nhưng điều chắc chắn là — càng đến gần mặt trăng, năng lượng hấp thu được càng lớn.
Điều này càng khẳng định rằng, độ gần quyết định hiệu suất hấp thụ.
Biết được rằng bọn dị chủng không phải ngày nào cũng được ăn ngon như vậy, lòng Hứa Trật cũng đỡ mất cân bằng hơn chút xíu.
Thời gian lại trôi qua thêm hai ngày nữa. Nhìn thấy Nửa Đêm kế tiếp, vầng trăng kia sắp sửa chạm xuống mặt đất, Hứa Trật cuối cùng cũng không kiềm chế được, trước khi đêm nay đến, cô đã lén lút chen vào vòng trong của đám dị chủng — nơi gần trăng nhất.