[mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 130: Lột Xác
Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:23
Tất cả dị chủng đều thèm khát mảnh vụn đỏ ấy như điên, dĩ nhiên Tiểu Dị Chủng cũng không ngoại lệ, nhưng so với đói khát và ham muốn, nó lại lo lắng cho Hứa Trật hơn, vì vậy vẫn giữ được lý trí, không lao vào tranh đoạt như những dị chủng khác.
Chỉ từ điểm này thôi cũng có thể thấy — sau cấp 30, Tiểu Dị Chủng thực sự đã “mọc não” không ít. Chứ nếu là lúc trước, giờ chắc nó đã như ngựa hoang đứt cương rồi.
Nghe thấy Hứa Trật bảo nó ăn mảnh vỡ mà chính nó cũng đang thèm thuồng, nó lập tức hưng phấn đến mức như sắp trào ra ngoài, lời còn chưa dứt, đã há to cái miệng đen thui của mình chờ Hứa Trật đút vào.
Dù tình hình khẩn cấp, khoé môi Hứa Trật vẫn giật giật, không nhịn được mà muốn chửi thề.
Cái đồ nhóc này…
Hứa Trật cũng từng nghĩ liệu ăn mảnh vỡ này có gây ra hậu quả gì không, nhưng quả thực cô không còn thời gian để nghĩ kỹ, mặc kệ đi, cứ ăn trước đã rồi tính.
Và cái mảnh nhỏ mà hàng trăm hàng ngàn dị chủng không thể chạm đến, khi đi qua tay Hứa Trật lại dễ dàng trôi vào miệng Tiểu Dị Chủng. Sau khi xác nhận gia thần của mình đã ăn xong, tia lý trí cuối cùng của Hứa Trật cũng bị rút cạn, cô không thể tiếp tục quan tâm đến bất cứ chuyện gì bên ngoài nữa.
Trong cơ thể cô, mảnh vỡ vừa yên ổn một chút sau khi bị tách ra khỏi 【Cốc】, giờ lại bắt đầu nhúc nhích quậy phá.
Hứa Trật không hiểu rốt cuộc mảnh vỡ đang làm gì, trông nó như đang đ.â.m đầu vào khắp nơi trong cơ thể cô, muốn tìm một lối ra hay cái gì đó, tóm lại là cực kỳ không an phận.
Điều này khiến Hứa Trật vô cùng khó chịu. Mảnh vỡ mang theo luồng khí nóng bỏng, như muốn thiêu đốt cả ngũ tạng lục phủ của cô, không chỉ đau đớn, mà còn mang theo một loại cảm giác kỳ quái — như bị giám sát, bị soi mói.
Cứ tiếp tục như vậy rõ ràng không ổn, thân thể cô không thể chịu nổi sức nóng ấy lâu hơn nữa, kinh mạch và nội tạng đều trên bờ vực sụp đổ, Hứa Trật cảm thấy khổ sở cực kỳ. Cô đã dâng 【Cốc】 rồi, tại sao vẫn chưa yên?
Lúc này, trong đầu lại vang lên một giọng nói quen thuộc: 【Đừng vội.】
Một tia sáng nhàn nhạt bỗng xuất hiện trong cơ thể Hứa Trật, mảnh vỡ lập tức lao đến theo dấu vết, và ngay khoảnh khắc khi ánh sáng ấy chạm vào mảnh vỡ, một xung động kỳ lạ lan tỏa ra khắp toàn thân cô, khiến ý thức của Hứa Trật mơ hồ trong chốc lát. Cô dường như nhìn thấy một cảnh tượng rực rỡ nào đó, nhưng chỉ một giây sau, lại quên sạch.
Tỉnh lại, cô chỉ mơ hồ cảm thấy — mình dường như đã đạt được một điều gì đó.
Còn mảnh vỡ ánh sáng trong cơ thể cô cũng không còn quậy phá nữa, ngược lại trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, bắt đầu dần dần hòa vào thân thể Hứa Trật.
Cô sửng sốt nhìn cảnh này, vì thế đã bỏ lỡ biến động bên ngoài.
Ngay khi Tiểu Dị Chủng nuốt trọn mảnh vụn màu đỏ kia, thân thể khô cằn như củi khô của nó bắt đầu sinh trưởng điên cuồng, chỉ trong vài chục giây, nó đã hóa thành một gốc đại thụ cao gần hai mươi mét, toàn thân đen sì, thân cây to lớn rậm rạp lá cành, vỏ cây khắc đầy hoa văn màu vàng kim.
Nó không còn giống dị chủng nữa, mà giống như một gốc cổ thụ quỷ dị mang theo khí tức thần bí.
Nhưng nó vẫn chưa dừng lại, quá trình sinh trưởng vẫn tiếp tục, chỉ là rễ cây của nó lại mơ hồ trôi nổi trong không trung, không rõ cắm vào đâu.
“Chặn cái khe nứt đó lại.”
Giọng Hứa Trật vang lên trong đầu Tiểu Dị Chủng. Giây tiếp theo, nó đã hoàn toàn trở thành hình thái cổ thụ, rễ cây từ giữa không trung đ.â.m thẳng vào khe nứt.
【——Không!】
【Dừng lại ngay!】
Lờ mờ, Hứa Trật nghe thấy tiếng gào thét từ bên trong khe nứt.
Có lẽ là nhận ra tình hình đang vượt khỏi tầm kiểm soát, đám bóng đen ẩn giấu trong khe bắt đầu điên cuồng đ.â.m đầu vào màng ngăn, cố phá vỡ giới hạn này.
【……Sao có thể?!】
【Cô ta sắp thành công rồi, chúng ta thất bại rồi.】
【Không! Sao cô ta lại biết…?】
【Chuyện này nằm ngoài dự đoán? Cô ta là ai, nhớ kỹ mặt mũi!】
【Xông ra!】
【Xông ra!】
【……Chờ đến lần sau.】
【Tụi bây nên c.h.ế.t đi!】
【Chết?】
【Ở lại đây, thì có khác gì đã chết!】
【Đừng vội, sắp rồi……】
Hỗn loạn. Hàng loạt tiếng la hét hỗn loạn ập vào đầu Hứa Trật, đám dị vật trong khe nứt có vẻ đã xảy ra mâu thuẫn, Hứa Trật không hiểu sao lại như thế, cũng chẳng rõ rốt cuộc mình đã làm gì. Nhưng…
Khiến đám nói “khỏi lo” kia giờ đây phải giận điên lên như thế — cảm giác thật là… sướng muốn chết!
Còn chưa kịp khoe khoang với đời, ngay khoảnh khắc tiếp theo, ý thức của Hứa Trật lại lịm đi, cô liên tục rơi vào vòng tuần hoàn tỉnh – mê, mỗi lần tỉnh dậy chỉ được một chốc, và mỗi lần tỉnh lại, thân thể cô dường như lại có một chút thay đổi, nhưng cô chẳng kịp suy nghĩ hay cảm nhận, lại tiếp tục thiếp đi.
Bên ngoài — cơ thể Tiểu Dị Chủng đã cao gần ba mươi mét, thân cây và rễ hoàn toàn chặn kín khe nứt, và khi khe nứt bị bịt kín hoàn toàn, dường như có một tiếng gào thét xé ruột xé gan vang lên — rồi bị hoàn toàn giam lại trong sâu thẳm khe nứt.
Sương mù đen cuồn cuộn theo gió dữ dội, nhanh chóng lao về phía Tiểu Dị Chủng, như thể đang bị nó hấp thu, toàn bộ sương đen xung quanh bị hút vào thân cây, thoạt nhìn, chẳng khác nào từng con sông đen chảy về phía nó.
Nó dần dần hóa thành bóng đen khổng lồ che trời lấp đất, mà ngay phía trước nó — một thiếu nữ được bao phủ trong ánh sáng nhàn nhạt lơ lửng giữa không trung.
Ánh sáng đó ban đầu là màu của trăng, nhưng dần dần nhuộm thêm một tầng xám nhạt, theo thời gian, hình dạng luồng sáng dần thay đổi, thiếu nữ lơ lửng giữa không trung, quầng sáng xám nhạt ấy tựa như đôi cánh của một con bướm đêm, bao phủ cô trong đó.
Mái tóc dài đen nhánh của cô, dưới ánh sáng, lấp lánh như sóng gợn, nhìn từ xa, khung cảnh này vừa yêu dị, vừa thần thánh.
Toàn bộ dị chủng ở trung tâm thành phố hoàn toàn im lặng, chúng đều cúi đầu về phía Tiểu Dị Chủng, như một lời thuần phục.
Tiểu Dị Chủng giờ đây đã không còn “nhỏ” nữa, qua thời gian, nó đã trở thành cổ thụ cao trăm mét, trên những cành cây đan xen giữa đen và vàng, mấy quả nhỏ màu đen đang dần thành hình, nhưng hiện tại vẫn còn non, muốn chín cần thêm thời gian.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Hứa Trật lờ mờ tỉnh lại từ trong mê man, cô muốn mở mắt nhưng mí mắt nặng trĩu, muốn cử động tay chân nhưng lại cảm thấy như đang bị giam trong một cái kén.
Cái kén này bao bọc lấy cô, dường như sáng sủa và ấm áp, khiến cô gần như không nỡ “phá kén” ra ngoài. Nhưng, cuối cùng cô vẫn phải rời khỏi.
Thế là Hứa Trật tay chân quơ loạn, cố gắng xé mở lớp kén quanh mình, nhưng chẳng có tác dụng gì, chất liệu của kén không phải thứ có thể dùng tay xé được.
Lúc này, Hứa Trật chẳng khác nào quay lại thời sơ sinh, nhưng cũng có điểm khác biệt — khi cách làm nguyên thủy không hiệu quả, mà cũng mệt đến không muốn quậy nữa, Hứa Trật bắt đầu tìm cách khác.