[mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 16: Năng Lực Siêu Phàm Của Hứa Trật
Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:18
Sau khi ra lệnh cho hai gia thần quay về ngay lập tức, Hứa Trật mở kho và nhấn vào viên lõi màu hồng. Đã có trong tay thì đương nhiên phải tìm hiểu cho rõ.
Khi chọn lõi màu hồng, một chữ hiện lên bên cạnh: 【Trái Tim】.
“Trái tim?”
Cái tên khiến người ta khó hiểu.
Cô thành thạo nhấn vào nút “Tìm hiểu”, lập tức dòng mô tả thuộc tính 【Trái Tim】 hiện lên trên màn hình trò chơi:
【Trái Tim: Quy tắc của sự tồn tại và tiếp nối】
【Đây là quy tắc của sự sống, của bảo tồn và duy trì. Là nhịp trống không ngơi nghỉ, là quy tắc của vũ điệu, là thuộc tính gắn liền với âm nhạc, da thịt và giải phẫu học. Trong nghịch cảnh, nó là sự bất khả chiến bại, là tinh thần lạc quan không khuất phục, là ý chí bền bỉ không lay chuyển.】
“Wow.”
Thiếu nữ buông một tiếng cảm thán vô cảm.
Trong số các thuộc tính đã biết, đây có lẽ là mô tả tích cực nhất mà cô từng thấy.
Đọc xong, Hứa Trật phần nào hiểu được vì sao nó lại mang tên là 【Trái Tim】.
“Cảm giác như thuộc tính này rất hợp dùng cho Linh Thể nhỉ…”
Nếu sau này khi triệu hồi Linh Thể mà có thêm lợi ích, khả năng duy trì và bảo vệ từ【Trái Tim】 có thể giúp cô sống sót đến khi Linh Thể tự động tan biến.
Nhưng hiện giờ nói những điều đó còn quá sớm, tạm thời, cô không có ý định dùng đến Linh Thể.
Tính đến nay, cô đã biết được một nửa trong tổng số tám thuộc tính. Với những gì đã học được, Hứa Trật quyết định mai sẽ dùng lõi thuộc tính này để đàm phán với Thẩm Cẩm Văn, buộc cô ta đồng ý điều kiện của mình.
Đêm buông xuống.
Dù chú chó nhìn cô bằng ánh mắt đầy mong đợi và ra sức làm nũng, Hứa Trật cũng chỉ cho Tiểu Nhất ăn hết toàn bộ lõi hệ 【Lưỡi Dao】.
Không phải vì cô thiên vị, thật ra Hứa Trật chẳng có nhiều cảm xúc với gia thần của mình, mọi việc đều được cô phân phối theo góc nhìn lợi ích. Nhưng khi thấy bộ dạng ủ rũ của chú chó, cô vẫn hơi ngập ngừng, suy nghĩ một lát, rồi đưa tay lên xoa đầu nó.
Quả nhiên, giây tiếp theo chú chó đã quên sạch buồn bã, đuôi vẫy loạn như chong chóng, nhảy phốc lên người cô, cố sức l.i.ế.m mặt như thể chưa từng bị từ chối.
“Đây gọi là nhiệt tình kiểu chó con sao?”
Hứa Trật mệt mỏi gỡ chú chó đang dính chặt trên người mình xuống, âm thầm thề sẽ không bao giờ dễ dàng xoa đầu nó nữa!
An ủi xong chú chó, cô lấy ra hai viên lõi thuộc tính【Bướm Đêm】.
“Tổng cộng là bốn viên rồi đấy! Cầu trời cho con thức tỉnh được một năng lực siêu phàm đi nào!”
Không biết có phải lời cầu nguyện có tác dụng không, nhưng sau khi nuốt hai viên lõi màu xám tro, ảo giác lại xuất hiện, lần này lại có chút thay đổi.
Cô không còn cảm giác bản thân đang tiến gần đến ngọn lửa nến như trước nữa, mà thay vào đó:
Một con bướm ngài xám như đang lạc đường, không bay về phía ánh nến, mà lảo đảo đập cánh tiến về phía cô.
Hứa Trật nhìn kỹ, con ngài này khác biệt rõ rệt so với những con từng xuất hiện trước đây — nói đúng ra, nó giống như một con bướm xám tinh xảo, chứ không phải chỉ là một loài côn trùng bình thường.
Nó do dự bay lượn trước mặt cô một lúc, vẽ nên những vòng cung mềm mại trong không trung, rồi đáp nhẹ xuống chóp mũi cô. Cuối cùng, nó vỗ cánh một cái rồi hóa thành từng đốm sáng màu xám, tan vào cơ thể thiếu nữ.
Trong cơn mơ hồ, Hứa Trật thoáng thấy ánh nến nơi xa chớp sáng một cái, nhưng cô chưa kịp nhìn rõ thì ngay lập tức đã tỉnh lại.
“…”
Hứa Trật ngây người. Với kinh nghiệm còn hạn chế về thế giới ảo giác, cô hoàn toàn không rõ chuyện vừa xảy ra là gì.
May mắn thay, cô vẫn còn máy chơi game.
Hứa Trật cúi đầu nhìn xuống màn hình — quả nhiên, đoạn lời dẫn mới đã hiện ra…
【Trong thế giới cũ, con người mượn sức mạnh vô hình để giải thoát tinh thần khỏi xiềng xích thể xác, từ đó vượt thoát khỏi thế giới vật chất, bước lên cõi Mạn Túc, băng qua biển Mộng, đến được nơi ở của Mặt Trời—bờ bên kia của Đại Mộng Cảnh—để giành lấy thứ họ hằng khát khao.】
【Ngày nay, sinh vật không cần trải qua những nghi lễ rườm rà hay phải có tín ngưỡng mãnh liệt để sở hữu năng lực siêu phàm nữa, nhưng việc vượt qua biển Mộng vẫn là điều tất yếu. Và hành trình chạm đến nơi ở của Mặt Trời vẫn gian nan như xưa.】
【Mà bạn, đã bước ra bước đầu tiên. Tuy có chút sai lệch… nhưng đó chẳng phải là lựa chọn của loài bướm đêm hay sao?】
【Biến hóa, kỳ tưởng, hỗn loạn và bí mật — bạn chính là sự hiện thân tuyệt vời nhất của chúng.】
【Chúc mừng, bạn đã nhận được năng lực siêu phàm: "Con Mắt Thấu Suốt".】
【Khi sử dụng, năng lực này sẽ tiêu hao lượng siêu năng tương ứng với cấp độ của nó. Năng lực càng mạnh, nhu cầu năng lượng càng lớn, và “Con Mắt Thấu Suốt” không phải dạng yếu ớt gì.】
【Con Mắt Thấu Suốt:Khi vận dụng siêu năng, không một bí mật nào có thể thoát khỏi ánh nhìn của bạn.】
【Số lượng bí mật có thể nhìn thấy sẽ gia tăng theo cấp độ siêu phàm của bạn.】
【Tuy nhiên, bạn sẽ không thể nhìn thấy những bí mật vượt quá giới hạn bản thân. Hãy cẩn trọng khi sử dụng ánh mắt này—bởi nếu lỡ nhìn thấy điều cấm kỵ, hậu quả sẽ không thể lường trước.】
“Mình đi lầm đường á?”
Hứa Trật thoáng sững người, nhưng rồi lại cảm thấy chuyện này cũng dễ hiểu thôi — đâu ai từng chỉ dẫn cho cô, sai sót là điều bình thường mà.
Sau đó cô liền thấy vui vẻ khi cuối cùng mình cũng có được năng lực siêu phàm. Dù hơi tiếc vì không phải loại công kích, nhưng có vẫn hơn không, đúng chứ?
“Con Mắt Thấu Suốt... dùng như thế nào nhỉ?”
Hứa Trật hơi cau mày, cẩn thận cảm nhận, rồi rất nhanh đã phát hiện ra sự khác biệt. Khi tập trung sự chú ý vào đôi mắt, cô cảm nhận được trong cơ thể dường như có thêm một thứ gì đó.
Cô khó diễn tả được đó là cảm giác gì. Những "thứ" mới xuất hiện ấy giống như dòng m.á.u chảy trong cơ thể, không ngừng cung cấp cho cô nguồn năng lượng mới. Đồng thời, nó cũng như một phần cơ thể bẩm sinh của cô, như những ngón tay, có thể dễ dàng điều khiển để “bám dính” lên đôi mắt. Nhưng năng lượng ấy còn yếu, nên chỉ duy trì được khoảng ba giây.
Hứa Trật thử mở mắt nhìn về phía Chó Con. Thật ra cô tò mò về chiếc máy chơi game hơn, nhưng câu cảnh báo "Cẩn thận khi sử dụng ánh mắt của bạn" vẫn văng vẳng trong đầu. Rõ ràng, chiếc máy kia đang ẩn giấu bí mật vượt xa khả năng của cô, không thể liều lĩnh mà “chết ngu”.
Trong tầm mắt của cô lúc này, Chó Con trông vẫn như thường lệ. Nhưng ở vị trí tim của nó, một ngọn lửa màu vàng nhạt đang cháy lên, chính là màu sắc của lõi thuộc tính 【Lưỡi Dao】 mà cô từng thấy.
Có vẻ như, hiện giờ cô đã có thể sử dụng Con Mắt Thấu Suốt để nhìn thấu thuộc tính của sinh vật. Điều này khiến cô thấy vui mừng. Thuộc tính là yếu tố cực kỳ quan trọng, chỉ cần biết trước được thuộc tính của đối phương, thì gần như nắm chắc lợi thế. Và đây mới chỉ là những bí mật cô nhìn thấy ở cấp độ hiện tại, đến khi mạnh hơn, chắc chắn cô sẽ còn “thấy” được nhiều thứ hơn nữa.
Lúc này, Hứa Trật đang chăm chú quan sát Chó Con, không hề biết rằng đôi mắt của mình cũng đã hóa thành một mảng xám mờ như bị phủ bởi làn sương mỏng. Ba giây trôi qua, siêu năng lực trong cơ thể cạn kiệt, ngọn lửa vàng trong mắt cô biến mất, đồng tử cũng dần trở lại bình thường.
Cơn mệt mỏi như khi bệnh nặng đến tận xương tủy ập tới, lan tỏa ra khắp cơ thể—đó chính là cảm giác khi siêu năng bị rút cạn.
Nếu là người thường, chắc hẳn lúc này sẽ bị cảm giác ngứa ngáy đến mức phát điên ấy hành hạ đến phát cuồng. Nhưng Hứa Trật đã quá quen với nó rồi.
Cô thậm chí còn có thể bình thản cất gọn máy chơi game, đắp chăn cho bản thân, rồi cố gắng ngủ trong trạng thái cực kỳ khó chịu ấy.
Dù sao, những năm tháng trước đây, cô vẫn luôn sống như vậy mà.
Trước khi thiếp đi, Hứa Trật mơ màng nghĩ:
“Sau này chắc nên để dành một lõi thuộc tính Bướm Đêm làm nguồn dự phòng.”
Dùng để bổ sung siêu năng cho bản thân sau khi mở Con Mắt Thấu Suốt.
Dù gì... nếu có thể đỡ khó chịu hơn một chút, ai mà muốn cố chịu đựng mãi chứ?