[mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 186: 【tôi Chỉ Muốn Cô Sống Tiếp】
Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:25
Nếu Ngài không phải là kẻ khiêu chiến, vậy rốt cuộc Ngài là gì? Nếu không phải, vậy còn kẻ khiêu chiến nào khác không?
Những vị【Tối Cao】của thuộc tính khác ư? Nhưng “Nửa Đêm” vốn là nghĩa địa, nếu các vị【Tối Cao】 của những thuộc tính khác thất bại trong việc khiêu chiến và “chết đi”, lẽ ra phải có thể nhìn thấy bóng dáng của họ trong Nửa Đêm. Thế nhưng, thực tế là ngoài Ngài ra, chẳng hề có bóng dáng bất cứ vị【Tối Cao】 nào khác cả.
Ngài từng c.h.ế.t — nhưng tại sao lại chết? Do tự nhiên sụp đổ, hay là… do nguyên nhân nào khác?
Nếu không phải do sụp đổ tự nhiên, thì kẻ có khả năng g.i.ế.c c.h.ế.t Ngài đương nhiên cũng phải là một tồn tại có cùng cấp bậc. Nhưng đã g.i.ế.c Ngài rồi, vì sao các vị【Tối Cao】 khác lại bặt vô âm tín?
Ngay từ đầu Ngài đã biết Liên Bang không phải là “toàn bộ thế giới”, Liên Bang chỉ là Liên Bang. Vậy Ngài biết tin đó từ đâu? Dường như người dẫn chuyện cũng biết điều đó — nó biết từ đâu?
Nay Ngài hủy diệt Liên Bang, rốt cuộc là muốn làm gì?
Hàng loạt câu hỏi khiến Hứa Trật bất an, cô cảm thấy mình mơ hồ đã chạm tới mấu chốt, nhưng tri thức hiện tại lại trói buộc cô, không cho cô bước qua cánh cửa mang tên “chân tướng”.
“Giả sử… ta nói là giả sử… một thế giới không có tín đồ, chỉ có Ngài thôi, thì với Ngài có phải là chuyện tốt không?”
Giọng Hứa Trật hơi nhẹ, nhưng cô biết câu trả lời sẽ dẫn hướng cho suy đoán trong lòng mình.
【Nếu không xét hiện trạng, thì tất nhiên là không.】
“Mi biết Liên Bang trước đây là gì không?” — Hứa Trật lại hỏi một câu nghe chẳng mấy liên quan.
【Có một điểm trong nhận thức của cô là đúng.】
【Liên Bang chính là Liên Bang, Liên Bang không có ‘trước đây’, lịch sử bắt đầu từ Liên Bang.】
Mấy câu này không vi phạm bí mật hay quy tắc, nên giọng dẫn không bị trừng phạt.
Nghe qua thì dường như mâu thuẫn với việc trước đó nó từng gợi hỏi Hứa Trật, nhưng suy kỹ lại thì không.
Trước đây, nó chỉ đặt câu hỏi, dẫn dắt Hứa Trật suy nghĩ, chứ không hề đưa ra kết luận khẳng định. Và lúc này, nó cũng không nói gì về việc bên ngoài Liên Bang có gì — nó chỉ nói riêng về bản thân 【Liên Bang】.
Trước kia, Hứa Trật chưa từng nghĩ đến vấn đề “trước đây của Liên Bang”. Nay, khi suy xét kỹ, cô mới nhận ra sự bất thường — tại sao Liên Bang lại không có trước đây?
Mọi thứ đều có thể truy nguyên, tại sao Liên Bang thì không?
Trừ phi nó vốn dĩ xuất hiện từ hư không, hoàn toàn không có lịch sử để truy ngược — một thứ “mới tinh”.
Tuy máy chơi game không nói thẳng, mà chỉ khéo léo dẫn dắt để Hứa Trật tự nghĩ ra, nhưng cô cảm thấy ý của người dẫn chuyện đại khái là như vậy.
Thậm chí, việc nó cố tình không nhắc đến “ngoài Liên Bang” cũng là một sự mặc nhận đối với đáp án nào đó.
Nếu thế giới thật sự chỉ có Liên Bang, thì trước đó nó đâu cần đặt ra câu hỏi như vậy?
Ý nghĩa của câu hỏi đó chính là để nói với Hứa Trật: Thế giới không chỉ có Liên Bang.
Vậy thì, nó biết được những đáp án mà “người bản địa” Liên Bang không thể biết từ đâu?
Tất nhiên là từ nơi khác.
Hứa Trật thậm chí cho rằng, ngay cả mảnh vỡ kia cũng là thứ từ bên ngoài đưa vào, rồi giấu trong Nửa Đêm.
Nếu đúng là vậy…
Thì cô đã có một suy đoán vô cùng táo bạo.
Tại sao chỉ có 【Cốc】 là thuộc tính tối cao? Rốt cuộc tại sao lại đột ngột xuất hiện một Liên Bang rộng lớn , và vì sao lại tồn tại liên tục cho đến giờ?
Nó muốn làm gì? Tất cả những câu hỏi này, Hứa Trật giờ đã có đáp án trong lòng.
Cô khẽ thở dài: “Vậy thì, những người sống trong Liên Bang như chúng ta là gì?”
【Những con người bình thường.】
Đúng vậy, tất nhiên chỉ là con người bình thường.
Giống như những người Liên Bang mà cô từng lạnh lùng nhìn qua như không tồn tại, giống như những kẻ còn ở lại Vân Thành khi tầng lớp cao nhất Liên Bang ra lệnh phóng tên lửa hạt nhân, giống như những người giờ đã tan biến trong trận pháp khổng lồ mà Ngài bày ra, hoàn toàn trở thành m.á.u thịt và năng lượng.
Về bản chất, tất cả đều như nhau — những con người bình thường có thể bị hy sinh, bị bỏ rơi.
“Đúng là xui xẻo thật.”
Sinh ra ở Liên Bang.
【Quả thực.】
“Mi không sao chứ?” — Trông máy chơi game trong tay Hứa Trật có vẻ “thoi thóp”.
【Không sao, chịu đựng thêm một chút là ổn.】
Người dẫn chuyện sẽ không nói dối, nên Hứa Trật cũng thở phào.
Cô không định truy cứu chuyện máy chơi game có thể là vật từ thế giới bên ngoài, có cùng thế giới với mình hay không. Bởi từ khi nó xuất hiện bên cạnh cô đến giờ, nó luôn giúp đỡ cô.
Giờ đây, tuy nghe có chút lạ, nhưng cô cảm thấy giữa mình và thứ máy chơi game vốn chẳng tính là sinh vật này, miễn cưỡng cũng coi như “đồng đội” tin tưởng lẫn nhau.
Cũng là tồn tại duy nhất mà cô thấy đặc biệt ở thế giới này.
Cô còn nhiều câu hỏi, nhưng nhìn dáng vẻ thoi thóp kia, Hứa Trật không nỡ hỏi thêm, sợ hỏi vài câu nữa thì máy tắt luôn.
Nghĩ một lúc, cô chỉ hỏi: “Mi cũng muốn làm chuyện giống như Ngài sao?”
Người dẫn chuyện như khựng lại, rồi khẳng định:
【Không.】
【Tôi chỉ muốn cô sống tiếp.】
【Chuyện đó quá mạo hiểm, nhưng nếu cô muốn, tôi sẽ giúp.】
【Chỉ là, giờ đây cũng chẳng còn là chuyện cô muốn hay không nữa, mà là cô buộc phải làm.】
Đúng vậy.
Cô buộc phải làm.
Muốn biết thêm chân tướng, muốn phá vỡ xiềng xích năng lực siêu phàm, thậm chí muốn sống tiếp, cô đều phải thay thế Ngài để hoàn thành việc mà Ngài định làm!
“Nhưng… ta phải làm sao đây?”
Hứa Trật mơ hồ thở dài — con quái vật đó, dù bị thương, cũng không phải thứ hiện giờ cô có thể đánh bại.
Huống hồ, sau khi đã hiểu được một phần chân tướng, cô cũng biết lúc này không phải thời cơ ra tay với Ngài.
【Đừng vội, chẳng phải cô đã có manh mối rồi sao?】
【Chờ thời cơ.】
Ngay cả trong lúc căng thẳng thế này, khi thấy ba chữ 【Chờ thời cơ】, Hứa Trật cũng không nhịn được cười.
“Dạo này mi mê câu này lắm thì phải.”
【… Bớt lắm mồm đê.】
Lời còn chưa dứt, “nhà an toàn” do con dị chủng nhỏ dựng lên bỗng được thu lại. Không phải vì nó cạn năng lượng, mà lbởi lúc này môi trường bên ngoài đã không còn đe dọa được Hứa Trật.
Bức xạ và nhiệt lượng ở Vân Thành gần như đã bị nó hút sạch, phần nhỏ còn lại chẳng là gì so với năng lực tự hồi phục của Hứa Trật.
Khi cành của con dị chủng nhỏ rơi xuống đất, Hứa Trật mới nhận ra lớp chắn dày do cành tạo thành đã bị sóng xung kích mài mòn quá nửa. Nếu đổi là thân thể cô ở khoảng cách gần như vậy, dù không chết, thì cơ thể cũng sẽ bị phá hủy gần hết, phải tốn rất lâu mới tự lành lại được.
Huống hồ, nếu gặp phải xung đột thuộc tính do lượng lớn 【Đăng】 gây ra, đó mới là chí mạng.
Khi tầm mắt không còn bị cành che, Hứa Trật liền nhìn thấy — giữa hư và thực của Nửa Đêm, Vân Thành nay đã hoang tàn.
Thành phố lắm tai ương này cuối cùng cũng không giữ được vẻ nhộn nhịp, phồn hoa từng có, hoàn toàn hóa thành phế tích.
Giờ đây, vẫn đứng sừng sững giữa đống hoang tàn, vững vàng trong tận thế, chính là “kẻ đầu sỏ” của thảm họa này.