[mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 189: Mặt Sau Của Mặt Trăng
Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:25
Giọng của người dẫn chuyện có chút kỳ lạ, khiến Hứa Trật dâng lên một dự cảm chẳng lành, cô không khỏi hỏi: “Mi thật sự không sao chứ?”
Người dẫn chuyện im lặng một lúc. Nó không muốn lừa Hứa Trật, cũng không làm được, nên chỉ có thể đáp:
【Trước đây, năng lượng siêu phàm trong không khí có thể chuyển hóa thành điện cho tôi, giờ thì trong không khí gần như chẳng còn chút năng lượng siêu phàm nào, đương nhiên tôi không thể bổ sung được.】
“Vậy giờ tính sao? Mi ăn được mấy cái lõi trong kho không?”
Trong giọng nói của Hứa Trật hiếm hoi lộ ra chút lo lắng thật lòng.
【Không sao, nhiều nhất là mất điện tắt máy thôi. Tôi nói trước cho cô những gì cần biết, tránh lát nữa tôi tắt máy rồi cô không biết phải làm gì.】
“Thật không?” Hứa Trật vẫn chưa yên tâm.
【Thật. Tôi lừa cô bao giờ chưa?】
Cũng đúng.
Người dẫn chuyện chưa từng nói dối cô.
“Được rồi.” Hứa Trật gật đầu, lại hỏi:
“Nếu cái mặt trời trên trời kia thật sự rơi xuống, chắc ta khó sống lắm hả?”
Dù gì đó cũng là mặt trời!
【Đừng sợ. Liên Bang vốn không có mặt trời hay mặt trăng thật sự. Thứ đó không phải mặt trời thật, giờ nói đúng hơn là một khối vật thể khổng lồ kết hợp giữa năng lượng và huyết nhục.】
Theo lý mà nói, khi người dãn chuyện nói câu này hẳn sẽ bị phản phệ, nhưng nay thiên tượng dị thường, ngay cả “mặt trời” cũng đang lao nhanh xuống, những quy tắc giả tạo trước kia đã sớm bị phá vỡ. Lúc nó nói ra những điều này, đã không còn phải chịu phản phệ quá mạnh nữa.
Một khi bí mật bị vạch trần, nó cũng không còn là bí mật.
“Không có mặt trời thật sự thì thứ mà bình thường chúng ta thấy là gì?”
【Là mặt trời giả do quy tắc biến hóa tạo thành.】
【Còn về mặt trăng, nói chính xác thì không phải cô chưa từng thấy, chỉ là cô vẫn luôn sống ở mặt sau của mặt trăng. Ở thế giới âm u này, ngay cả ánh trăng cũng chưa từng sáng tỏ.】
Liên Bang chính là thế giới ở “mặt sau của mặt trăng”, nơi không thấy ánh mặt trời cũng chẳng được ánh trăng chiếu rọi.
Dường như người dẫn chuyện đã chẳng còn kiêng dè gì, chuyện gì cũng dám nói.
Thấy trên màn hình vốn đã nứt của nó lại xuất hiện thêm một vết rạn, Hứa Trật vội nói: “Mi đừng nói nữa!”
【Không sao, không c.h.ế.t được.】
【Cô chưa từng thấy mặt trời thật sự, không biết nó trông thế nào. Ra ngoài rồi, nhớ phải giữ lòng kính sợ với mặt trời.】
Giữa lời dặn dò của người dẫn chuyện, mặt trời đen kia đã càng lúc càng gần mặt đất. Hứa Trật chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể thấy khối vật thể khổng lồ đang rơi xuống Liên Bang kia — thứ còn lớn hơn cả thân thể của Ngài, ngay cả bản thể của con dị chủng nhỏ cũng trở nên bé nhỏ trước mặt mặt trời đen này.
Thứ như vậy mà rơi xuống, e là Liên Bang sẽ bị vỡ thành từng mảnh.
“Đây là cách tìm ‘cánh cửa’? Chẳng lẽ cửa chỉ xuất hiện khi Liên Bang bị phá nát?”
Cùng với sự rơi xuống của mặt trời, áp lực từ trên đầu càng lúc càng nặng. Ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ không khỏi tuyệt vọng, thậm chí chạy trốn vô vọng, cố gắng tránh xa phạm vi rơi của nó, hoặc cúi người né tránh để tự trấn an. Nhưng ai cũng biết, đó chỉ là giãy dụa vô ích.
Nó sẽ hủy diệt toàn bộ Liên Bang khi rơi xuống.
【Không phải cần phá nát Liên Bang, mà là cần một nguồn năng lượng khổng lồ va chạm đến mọi ngóc ngách của Liên Bang, tìm ra chỗ yếu nhất, đục ra một khe nứt thông ra bên ngoài. Đó gọi là cửa.】
【Giống như mảnh vỡ đã xé rách màn đêm, giờ Ngài cũng muốn dùng cách đó để xé rách thế giới này, như khi trốn khỏi màn đêm, trốn khỏi nơi đây.】
Khối năng lượng khổng lồ này chính là dùng để đ.â.m thủng một con đường rời khỏi Liên Bang.
“Thô bạo vậy sao?”
Chẳng phải phim truyền hình thường tìm cửa ra bằng cách giải mật mã, hoặc dùng mấy kỹ thuật và phương pháp gì đó sao?
【Ngoài ra thì không còn cách nào khác, vì mọi con đường đều đã bị bịt kín.】
Nghe xong, Hứa Trật lập tức nhớ đến vách đá gãy mà cô từng thấy trong “khu rừng”.
“Cắt đứt con đường siêu phàm cũng là để bịt kín đường ra sao?”
【Đúng vậy.】
Người dẫn chuyện khẳng định.
“Là để… không cho bất kỳ ai rời Liên Bang?”
【Đúng, nhưng đó chỉ là để phòng ngừa. Quan trọng hơn…】 — là không cho Ngài ra ngoài.
Bởi nơi này, dường như chính là nhà tù giam giữ Ngài.
Đúng vậy.
Khi người dẫn chuyện nói ra việc Ngài tìm cách phá bỏ sự giam cầm ở đây, Hứa Trật đã nhận ra sự thật đó.
Tại sao không có các 【Tối Cao】 siêu phàm khác? Dĩ nhiên vì nơi này chỉ có Ngài, vốn không hề tồn tại Tối Cao của thuộc tính khác.
Câu trả lời đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Ngài đến từ bên ngoài, và người dẫn chuyện từng nói chắc chắn rằng Ngài đã từng ngã xuống. Một kẻ đã ngã xuống đương nhiên không thể tự vào đây — Ngài đã bị ai đó tống vào. Sau khi sống lại, việc đầu tiên phải làm chính là tìm mọi cách rời khỏi đây. Vậy nơi này còn có thể là gì?
Dĩ nhiên là một “nhà tù” được lập ra để giam giữ Ngài!
Liên Bang không có lịch sử, nó được tạo ra chỉ để giam Ngài. Con người Liên Bang từ khi sinh ra đã chỉ sống trong một nhà tù khổng lồ mang tên “Liên Bang”.
Như người dẫn chuyện từng nói, Ngài không phải kẻ khiêu chiến, mà là kẻ bại trận bị giam giữ.
Giờ, kẻ bại trận muốn trở về, dĩ nhiên sẽ không tiếc mạng sống của những con kiến hôi này.
Dù Trọng Linh Phàm và những người khác còn sống, trừ Hứa Trật bị Ngài rảnh tay nhắm vào, thì Ngài cũng chửa thèm tiêu diệt bọn họ trước.
Những con kiến sớm muộn cũng sẽ chết, thậm chí điều này còn chẳng gọi là kiêu ngạo.
Chỉ là Hứa Trật vẫn không hiểu — tại sao muốn giam Ngài mà còn phải tạo ra Liên Bang? Nếu chỉ là một nhà tù không có Liên Bang, không có năng lượng siêu phàm, thì Ngài làm gì có cơ hội tạo ra con đường để rời đi?
“Là điều kiện bắt buộc sao?”
【Đúng.】
Người dẫn chuyện như thể đọc được suy nghĩ của cô.
【Nếu hoàn toàn không có sinh vật siêu phàm và năng lượng siêu phàm, không có một thế giới có thể dung chứa Ngài, thì khi quy tắc không còn tồn tại, Ngài sẽ thật sự từ từ c.h.ế.t đi.】
【Sau đó, một Ngài mới sẽ tái sinh ở bên ngoài.】
Ra là vậy.
Muốn giam Ngài lâu dài, việc tạo ra Liên Bang là điều tất yếu.
【Giờ Liên Bang sắp bị hủy diệt, những quy tắc vốn đã tàn khuyết và hư cấu cũng sẽ tiêu biến theo. Mọi thứ ở nơi đây sẽ trở nên yếu ớt chưa từng có. Đây là cơ hội tốt nhất, cũng là duy nhất.】
【Nếu Ngài không trốn ra vào lúc này, thì sẽ c.h.ế.t hẳn.】
— Quy tắc.
Có vẻ ở tầng cấp của Ngài, quy tắc mới là thứ quan trọng nhất.
【Nhưng rời đi đâu có dễ? Ngoài con đường bị cắt đứt, cửa ra bị phong kín, còn có kẻ luôn dõi theo nơi này…】
【— Giám Sát Giả.】
Ngay khi người dẫn chuyện nói ra ba chữ đó, bầu trời lập tức vang lên sấm sét.
Một tia sáng bạc từ trời giáng xuống, đánh thẳng tắp vào chỗ Hứa Trật đang đứng. May mà cô kịp thời lùi nhanh, tránh được cú sét đó.
“Mi đừng nói nữa.” Hứa Trật giật khóe mắt. Tia sét vừa rồi mang theo cảm giác hủy diệt, cô thậm chí nghĩ rằng chỉ cần dính phải một chút thôi là mình sẽ tan biến hoàn toàn, đến mảnh vụn linh hồn cũng không còn.
【Đừng lo, nó là một tồn tại đặc biệt. Chỉ cần không nói ra tên nó, không để nó phát hiện, không tìm cách rời khỏi đây, thì sẽ không sao.】
— Thế mà mi còn nói!
【Nhưng giờ nó đã biết ở đây có kẻ biết đến sự tồn tại của nó. Sấm sét sẽ giáng xuống để tìm kiếm sinh mạng biết được Ngài tồn tại.】
Ồ~ Hứa Trật hiểu rồi.
Nguười dẫn chuyện muốn chơi chiêu ngầm — màn đêm đã che giấu khí tức của Ngài, thì nó cố ý thu hút sự chú ý của Giám Sát Giả. Mặt trời đã rơi xuống quá nửa, không thể nào thu hồi lại. Dù Giám Sát Giả không phải con người, nhưng với dị thường lớn thế này thì cũng phải nhận ra.
Nói trắng ra, người dẫn chuyện muốn để Ngài và Giám Sát Giả đánh nhau.