[mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 196: Bậc Thang Dẫn Lên Và Âm Mưu
Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:25
Tuy đã “nhìn thấy” được quy tắc, nhưng Hứa Trật vẫn hoàn toàn không thể hiểu, giống như trước kia khi chưa từng học bất cứ kiến thức nào, thậm chí còn không biết số là gì, lại bị bắt đối diện với một đề toán cao cấp.
Chứ đừng nói đến giải — ngay cả mặt chữ của đề là gì cô còn chẳng hiểu nổi.
Giờ đây khi đối diện với những quy tắc sâu xa ấy, cảm giác cũng giống hệt như vậy.
Rắc rối ở chỗ, không hiểu bài toán thì cũng chẳng sao, nhưng quy tắc… nếu không có “tư cách” mà dám nhìn trộm, sẽ phải trả giá.
Chỉ là, hiện tại Hứa Trật rõ ràng đã không còn là “kẻ không có tư cách” nữa.
Cô không biết mình đang sở hữu loại tư cách đặc biệt nào, nhưng rõ ràng cảm nhận được sự khác biệt so với trước kia.
Lần trước ở chốn nửa đêm, chỉ một cái liếc thoáng qua đã mang tới áp lực khủng khiếp — như một con kiến dám vượt lễ nghi, chỉ cần nhìn thêm một chút sẽ bị thứ áp lực vô danh ấy nghiền nát. Còn bây giờ, cảm giác “không thể nhìn thẳng” đó đã biến mất.
Nhưng… cái vốn dĩ không hiểu được, thì vẫn không hiểu nổi.
Hiện tại, cô chỉ mới cầm trong tay tấm vé nhập môn để “nhìn thẳng” vào quy tắc, vẫn chưa đạt tới mức có thể hiểu được 【Quy Tắc】, chứ đừng nói tới chuyện chạm vào hay nắm giữ nó.
Tuy nhiên… nếu đó là một quy tắc đã hư hỏng đến mức không còn hiệu lực thì sao?
Bên dẫn chuyện bảo cô mở mắt, chẳng lẽ chỉ để nhìn cho vui?
Hứa Trật không phải thiên tài tuyệt đỉnh, nhưng cũng chẳng ngu ngốc. Trong đầu, cô nhanh chóng hiểu ra lý do vì sao bên dẫn chuyện chọn đúng lúc này để cô mở mắt: ngoài việc hiện giờ cô đã có thể nhìn thẳng vào quy tắc, còn bởi 【Quyền Bính】 sau khi dung hợp mảnh vỡ đã thay đổi.
Nếu trước đây 【Quyền Bính】 chỉ có thể điều khiển sương mù ở Vân Thành, thì giờ bất cứ thứ gì nó chạm vào hoặc kết nối tới, cô đều có thể thử khống chế. Quy tắc thì hiện tại chưa thể, nhưng mảnh vỡ tàn tạ… biết đâu lại được?
Nghĩ vậy, trong đôi mắt xám nhạt của Hứa Trật lóe lên những tia sáng vàng li ti. Cô khẽ nâng tay, “đỡ” lấy những mảnh vàng đang không ngừng rơi xuống từ bầu trời, đồng thời thử vận dụng năng lượng siêu phàm để khống chế chúng.
Theo lẽ thường, 【Quy Tắc】 vốn vô hình, không thể chạm tới. Nhưng Hứa Trật vừa có 【Con Mắt Thấu Suốt】 để nhìn, vừa có 【Quyền Bính】 để kết nối. Thế mà chỉ trong chốc lát, cô đã làm được điều vốn bất khả thi với một siêu phàm giả ở cấp bậc mình.
Khi mảnh vàng tan trong lòng bàn tay, Hứa Trật có cảm giác như đang cộng hưởng với thế giới đang tan vỡ.
Ngay khoảnh khắc nguồn “năng lượng” cao hơn ấy hòa nhập vào cơ thể, luồng năng lượng siêu phàm vốn bị ứ lại, tràn đầy khí thế nhưng không tìm được đường tiến lên, cuối cùng đã tìm được “người dẫn đường”.
Chúng lập tức ùa vào mảnh vỡ vàng, và dù mảnh vỡ đang tan biến, chỉ cần kết nối tạm thời với sợi dây dẫn lên cao đã là đủ.
Năng lượng siêu phàm trong cơ thể Hứa Trật ồ ạt tăng lên theo sợi dây ấy. Gần như ngay lập tức, cô cảm thấy cấp bậc của mình đã phá vỡ xiềng xích cũ, tiến lên một tầng cao hơn.
Chỉ là cảm giác lần này khác thường — như đang bay giữa tầng mây không có nền móng vững chắc, chao đảo, chực chờ rơi xuống.
Nhẹ bẫng, thiếu ổn định, không đủ chân thật.
Là vì cô không đi theo đúng quy trình thăng cấp? Hay do chính thế giới này có vấn đề?
Dù sao thì tiến cấp vẫn là chuyện tốt: cấp bậc và sức chứa năng lượng siêu phàm đều tăng lên. Dù bước tiến này giống như lâu đài xây giữa không trung, nhưng có còn hơn không.
Hơn nữa, lần tiến cấp này lại cực kỳ dễ dàng.
Không còn ảo giác, không bị kéo vào ảo cảnh, cũng không bước vào khu rừng kia. Nhưng cũng vì thế, Hứa Trật chắc chắn đây chỉ là “tạm thời” — cô chưa thực sự đột phá, mà chỉ tạm nhảy vọt lên nhờ một phương thức tiếp cận đặc biệt.
Đây là hành vi vi phạm quy tắc, nhưng ở thế giới hiện tại, vi phạm quy tắc cũng chẳng còn gì lạ.
Tiến cấp xong, Hứa Trật không đóng 【Con Mắt Thấu Suốt】 mà thản nhiên nhìn thẳng về phía Ngài và 【Giám Sát Giả】.
Điều đầu tiên cô chú ý không phải thân ảnh lảo đảo của Ngài, cũng chẳng phải vị【Giám Sát Giả】 đã kiệt sức, mà là…
Ẩn sâu trong cơ thể Ngài, dưới đòn công kích dữ dội, xuất hiện một vết nứt — bên trong là một chiếc cầu thang đỏ tươi.
Chiếc cầu thang này, Hứa Trật quá quen thuộc. Cô từng leo lên, từng phá hủy nó.
Con đường của 【Cốc】, nền tảng của Đại Giám Mục!
【Sao lại…?!】
【Sao có thể?】
Giọng kinh ngạc của người dẫn chuyện vang lên trong đầu cô — gần như thất thố nhất từ trước đến nay.
Hứa Trật vẫn lặng im nhìn chằm chằm cầu thang, trong khi người dẫn chuyện thì lẩm bẩm liên tục:
【Cầu thang của Đại Giám Mục?】
【Sao lại chỉ là cầu thang…】
【Là ai nhầm lẫn sao?】
Rồi như vừa nghĩ thông, giọng nó bỗng kích động:
【Thì ra là vậy… Là giả thôi…】
【Ngài vốn chưa từng ngã xuống, Ngài vẫn còn sống!】
【Chẳng trách… Xem ra các siêu phàm giả bên ngoài đã bị lừa, nhốt một kẻ giả trang thành Ngài — một Đại Giám Mục — vào đây.】
Những lời này không khó hiểu. Hứa Trật khẽ gật gù: thì ra vậy. Chẳng trách không thể tạo ra một Đại Giám Mục thực sự — không phải không muốn, mà là không thể.
Cũng chẳng lạ khi áp lực “bản thể” của Ngài gây ra nhỏ hơn cô dự đoán — vì Ngài vốn chỉ là một Đại Giám Mục.
Nhiều nghi vấn lập tức được giải đáp. Nếu Ngài chỉ là con rối nguỵ trang, thì dễ hiểu thôi…
Chỉ là, Đại Giám Mục thật mà cũng chỉ tới mức này sao?
Nghĩ vậy, mấy “Đại Giám Mục” giả trước kia chẳng khác nào lũ kiến.
Chỉ không rõ việc Đại Giám Mục này định bỏ trốn là vì ham sống sợ chết, hay do mệnh lệnh của Ngài?
Nếu theo sự cuồng tín của tín đồ hệ 【Cốc】, thì e rằng… đây là ý chỉ của Ngài.
【Hứa Trật, ra ngoài rồi nhất định phải giấu kỹ thân phận, đừng để ai biết cô đến từ thế giới này.】
Người dẫn chuyện bỗng trở nên nghiêm nghị:
【Tuy tôi không nhớ rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng biết Liên Bang là nhà tù giam giữ Ngài.】
【Giờ chuyện phát triển ngoài dự tính, chỉ có thể là âm mưu của Ngài. Đại Giám Mục bị giam suốt trăm năm là kẻ thế thân, chắc chắn Ngài đã sắp xếp lại thế cục bên ngoài. Sự tồn tại của cô sẽ đe dọa Ngài, nên nhất định phải ẩn giấu.】
【Tôi không nhớ rõ vì sao Ngài trở thành mục tiêu công kích, nhưng… nhất định phải cẩn trọng. Bên ngoài không hề yên bình.】
Hứa Trật gật đầu. Cô hiểu rõ mối lo ấy: một khi Ngài biết có “người sống” rời khỏi đây, chắc chắn sẽ nghi ngờ bí mật mình còn sống đã bị lộ, và cô sẽ trở thành cái gai trong mắt ông ta.
Muốn sống sót bên ngoài, nhất định phải che giấu lai lịch.
Còn làm thế nào thì cô chưa nghĩ ra. Nhưng việc quan trọng nhất bây giờ, rõ ràng là phải rời khỏi đây — và… g.i.ế.c c.h.ế.t tên Đại Giám Mục này.