[mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 252: Chỉ Vậy Thôi?
Cập nhật lúc: 12/09/2025 21:20
“Bài kiểm tra thứ ba, là để đo lường sự lĩnh ngộ của học sinh, cũng như khả năng thích ứng và tháo gỡ với các ẩn mật.”
“Trong căn phòng này đặt một mạch siêu phàm, cô cần thử truyền năng lượng siêu phàm vào để khởi động nó, sau đó chịu đựng sự biến hóa sau khi nó mở ra, tìm cách phân tích công dụng, xác định chỗ mấu chốt trong mạch, rồi phá hủy nó.”
Nghe xong, Hứa Trật nghĩ thầm: cái này thì quen rồi, chuyện như thế cô từng làm mấy lần chứ đâu ít.
Có điều, khi đó cô còn chẳng biết gì về “mạch” cả, hơn nữa lại còn có Con Mắt Thấu Suốt giúp gian lận.
“Để ngăn gian lận, mạch và thuộc tính của học sinh tham gia kiểm tra sẽ không trùng nhau. Mỗi mạch đều do các giảng viên Quang Minh Viện chế tạo, mỗi năm ít nhất làm ra một cái cho vào ngân hàng đề, rồi rút ngẫu nhiên.”
“Như vậy mới giảm thiểu khả năng gian lận.”
Người hướng dẫn vừa dứt lời, Hứa Trật liền hỏi: “Nếu có học sinh sưu tầm đủ toàn bộ loại mạch trong ngân hàng đề, rồi học thuộc lòng thì sao?”
Người hướng dẫn cười:
“Có lẽ cô chưa biết, đâu dễ mà nhớ mạch siêu phà. Nếu thật sự có tân sinh nào thuộc được toàn bộ loại mạch trong ngân hàng đề, thì cô ấy căn bản chẳng cần làm bài kiểm tra này nữa.”
Một tân sinh có thiên phú cỡ đó, tất nhiên sẽ được coi như báu vật mà nâng niu.
Hứa Trật nhớ lại cảm giác kỳ diệu khi quan sát mạch trong cơ thể mình. Kết hợp với lời người hướng dẫn, cô cũng hiểu ra: e rằng trong mắt các siêu phàm giả khác, mạch đúng là một thứ “khó hiểu”, muốn ghi nhớ hoàn toàn hẳn phải tiêu hao tinh thần lực.
Nhưng cô thì nhớ rất rõ ràng, những loại mạch từng thấy qua, kể cả thoáng nhìn loại mạch của 【Cốc】, đều in sâu trong ký ức cô. Nếu không, cô đã chẳng thể dựng nên một mạch thuộc tính 【Đăng】 mới.
Có lẽ đây chính là chỗ khác biệt giữa cô và những siêu phàm giả khác. Hứa Trật kìm nén sự kinh ngạc, giả vờ ngộ ra: “Thì ra vậy, vậy thì khỏi lo gian lận rồi.”
“Đúng thế. Vậy xin mời cô chuẩn bị, sau đó bước vào phòng. Thành tích lần kiểm tra này xếp hạng theo thời gian. Nếu sau ba tiếng vẫn không phá giải được, thì xem như thất bại, điểm là 0.”
“À đúng rồi.”
Người hướng dẫn chợt nhớ ra, nhắc thêm: “Khác biệt thuộc tính cũng sẽ ảnh hưởng đến hạng mục này. Đăng và Khởi cần phải thể hiện tốt hơn.”
Không khó hiểu — Khởi vốn có ưu thế tuyệt đối trong việc tháo gỡ, còn Đăng thì bất cứ điều gì liên quan đến “tri thức” đều có phần thiên phú hơn thuộc tính khác.
Đã có ưu thế, thì tất nhiên phải thể hiện vượt trội hơn. Nếu cùng thời gian phá giải, kết quả của họ vẫn sẽ bị tính kém hơn người khác.
“Bắt đầu thôi.”
Hứa Trật cũng hơi phân vân: mất đi Con Mắt Thấu Suốt, liệu khi đối diện với mạch siêu phàm cô còn được xem là “thiên tài” không? Trước giờ vẫn toàn dựa vào ăn gian, bây giờ coi như có dịp để thử nghiệm thật rồi.
Vừa vào phòng, cô đã thấy một cái bàn gỗ với ghế. Người hướng dẫn lấy ghế, đẩy cô đến trước bàn, nói:
“Đợi tôi ra ngoài, đặt tay lên hoa văn mạch trên mặt bàn, truyền năng lượng siêu phàm vào, kích hoạt mạch, khi đó bài kiểm tra chính thức tính giờ.”
Dứt lời, người hướng dẫn bước ra, đóng cửa lại.
Hứa Trật cúi đầu nhìn mạch siêu phàm khắc trên một tấm bảng đá chất liệu lạ lùng. Cảm giác đầu tiên của cô là: quá đơn giản.
So với những loại mạch tinh xảo phức tạp từng thấy, cái này quả thật đơn sơ đến khó tin. Cô tự hỏi: một cái mạch thế này, gây ra được uy h.i.ế.p gì chứ? Bài kiểm tra toàn dùng mấy thứ đơn giản vậy sao?
Nghi ngờ chốc lát, Hứa Trật đặt tay phải lên phiến đá, truyền năng lượng siêu phàm vào.
Ngay khi truyền vào, đồng hồ tính giờ trong phòng lập tức khởi động. Phiến đá sáng lên, nhưng không phải ánh kim nhạt đại diện cho 【Đăng】, mà lại là màu xám y hệt như trong con ngươi của Hứa Trật!
Đây là một mạch thuộc tính 【Bướm Đêm】.
Đúng vậy, bài kiểm tra tất nhiên sẽ không dùng mạch đồng thuộc tính. Đăng vốn có lợi thế, thì phải dùng Bướm Đêm để gây nhiễu.
Ý tưởng này thật sự không tệ, nhưng—
Ngay khoảnh khắc năng lượng Bướm Đêm tràn vào cơ thể, Hứa Trật lại thấy một cảm giác quen thuộc đã lâu.
Không ai ngờ, cái vốn dùng để quấy loạn tâm trí này, lại chẳng hề có tác dụng với cô. Trước đây, cơ thể Hứa Trật từng gánh chịu lượng năng lượng Bướm Đêm nhiều gấp trăm ngàn lần. Còn chút ít thế này, với tân sinh cấp bốn thì phiền phức thật, nhưng với cô thì—
Chỉ vậy thôi à?
Chẳng đủ để khiến cô hồi tưởng lại cảm giác Bướm Đêm khi xưa, chứ đừng nói là quấy loạn!
Hứa Trật thở dài trong lòng. Với kiểu “trùng hợp” thế này cô đã quen rồi. Vận may của cô luôn kỳ diệu đến khó tin. Bài kiểm tra mà lại chọn đúng thuộc tính từng cực kỳ quen thuộc với cô — cũng chẳng lạ gì nữa.
Khẽ lắc đầu tiếc nuối, cô mới tập trung vào mạch.
Nói cách khác, mạch này dùng để gây rối loạn suy nghĩ của siêu phàm giả, còn học sinh thì phải vừa kháng nhiễu, vừa tìm ra “hạch tâm”, rồi phá hủy nó.
Trong phòng không có sẵn năng lượng siêu phàm, nên học sinh phải liên tục tự duy trì để kháng nhiễu và công phá. Hơn nữa, nếu không đánh trúng chỗ hạch tâm, mạch sẽ tự phục hồi, không có nhiều cơ hội thử lại.
Không nghi ngờ gì, với tân sinh bình thường, đây quả là bài kiểm tra khó. Kiến thức về mạch mà họ được học chỉ là những điểm căn bản, nhiều lắm mới ở mức nhập môn.
Trong tình huống này mà muốn phá giải vòng mạch, thì quả là bài sát hạch đủ để thử thách tinh thần lực, sự lĩnh ngộ, sức kháng nhiễu và khả năng tháo gỡ — một mũi tên trúng ba bốn đích.
Huống hồ, trước đó học viện còn chẳng hề dạy Hứa Trật chút kiến thức nền nào, đã ném cô thẳng vào trường thi. Như vậy, bài kiểm tra của cô càng khắc nghiệt.
Đa số tân sinh chỉ cần ngồi nhìn vòng mạchvà cố phân tích thôi đã đau đầu, chứ đừng nói tới tháo gỡ. Phân tích mạch càng phức tạp thì càng tiêu hao tinh thần lực.
Nhưng trong mắt Hứa Trật, thứ mạch khiến bao người đau đầu này lại… nhẹ nhàng như gió xuân.
Cô không biết nhiều lý thuyết về mạch, nhưng đã xem qua vô số vòng mạch tinh mỹ, từng phá hủy vài cái, thậm chí còn tự kiến tạo một vòng mạch siêu phức tạp ngay trong cơ thể mình. Về “hạch tâm”, cô xem như có kinh nghiệm.
Thế nên cô chẳng buồn phân tích kỹ, chỉ đơn giản đem so với những loại mạchaas từng thấy, rồi dựa vào “trực giác” — vừa như kinh nghiệm, vừa như thiên phú thuần túy — mà chỉ ra một điểm có vẻ là “hạch tâm”.
Tùy tiện ngưng tụ năng lượng 【Đăng】, cô dồn xuống điểm đó một phát đủ để phá hủy.
Một cú vung tay cẩu thả, lại trúng ngay điểm yếu chí mạng như gõ đúng góc mỏng manh nhất của tấm kính.
“Rắc”—
Phiến đá khắc mạch siêu phàm vỡ tan. Trong phòng vang lên bốn chữ: “Kiểm tra kết thúc.”
Hứa Trật ngẩn người, rồi vô tội nhìn sang đồng hồ đã ngừng chạy. Thời gian hiển thị thậm chí… chưa đến một phút!
“Ra là kiểm tra nhập học… lại đơn giản thế này thôi à?”
