[mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 63: Người Đàn Bà
Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:20
Thẩm Cẩm Văn tìm cho Hứa Trật một chiếc xe số tự động, sau đó huấn luyện sơ sơ khoảng hai mươi phút.
Dù sao thì đường phố giờ cũng chẳng còn người hay xe nào, cô chạy chậm chút chắc không sao… ha chắc vậy.
Hứa Trật đã ghi nhớ lộ trình trong đầu. Bộ não của cô bây giờ có khả năng ghi nhớ và xử lý thông tin vượt xa người thường, nên cũng chẳng cần đến mấy thứ như định vị ngoại tuyến làm gì.
Nhờ đầu óc sáng suốt và phản xạ tay chân linh hoạt, dù mới làm quen với xe chưa đầy nửa tiếng, cô đã có thể điều khiển ổn định, vững vàng.
Bình xăng xe không đầy lắm — giờ đây xăng dầu là loại tài nguyên cực quý. Hứa Trật nghĩ, có lẽ nên quy hoạch luôn trạm xăng gần nhất vào địa bàn quản lý của mình.
Trạm xăng gần khu dân cư cũ nhất nằm gần cửa lên cao tốc, hơi xa một chút, nhưng sau này về, cô có thể bảo đám gia thần quét sạch mấy con thú biến dị xung quanh, rồi báo cho Trọng Linh Phàm tự quyết.
Suốt dọc đường, Tiểu Chân vẫn lượn vòng trên nóc xe làm vệ sĩ, liên tục tiêu diệt những con dị chủng bị tiếng động xe hấp dẫn mà lao ra tấn công.
Do Vân Thành từng bị phong tỏa quá gấp gáp, bên lề đường vẫn còn đậu không ít xe con. May thay phần đường chính thì vẫn thông thoáng, nên xe cô chạy khá thuận lợi.
Đến nơi đội dân cư mất tích cuối cùng được nhìn thấy, Hứa Trật tắt máy dừng xe. Tiểu Chân lập tức bay cao lên, bắt đầu dò tìm dấu hiệu người sống ở khu vực xung quanh.
Trừ phi có người núp trong nhà kéo rèm kín mít không bật đèn, chứ hễ có gió thổi cỏ lay gì là bị Tiểu Chân phát hiện ngay. So với việc cho người đi dò, hiệu quả còn nhanh gấp mấy lần.
Hứa Trật tựa vào cửa xe, lấy máy chơi game ra, chọn chế độ xem từ góc nhìn của Tiểu Chân.
Chưa đến một phút sau, Tiểu Chân dường như đã phát hiện ra mục tiêu. Cùng lúc đó, Hứa Trật cũng nhận ra có điều không ổn — một cảm giác… rất giống lần trước khi cô vào khu vườn, bị ai đó âm thầm theo dõi.
Xem ra không cần cô chủ động ra tay, đối phương có lẽ sẽ tự mò đến.
Cô gửi chỉ lệnh cho Tiểu Chân qua màn hình, rồi đút máy game vào túi, giả vờ vô tình đảo mắt xung quanh, phát hiện một cửa hàng tiện lợi đóng cửa, liền rảo bước về phía đó.
Thật ra cảm giác bị theo dõi không đến từ hướng này, nhưng cũng không quan trọng — điều Hứa Trật cần là dụ người ta lộ mặt.
Vì vậy cô ngồi xổm trước cửa hàng, bắt đầu giả vờ cạy khóa.
Dĩ nhiên là cô chả biết mở khóa gì cả, cô đâu phải người mang thiên phú 【Khởi】, nên ngồi mày mò một lúc cũng không ra trò trống gì.
Thì...
“Cô gái nhỏ, đang làm gì vậy đó?”
Đằng sau có người lên tiếng.
“À—” Hứa Trật đứng dậy quay đầu, hơi lùi lại hai bước, ra vẻ cảnh giác: “Tôi đi ngang đây, muốn tìm thêm chút vật tư.”
Rồi cô bổ sung một câu: “Chỗ này giờ chắc là tiệm vô chủ rồi nhỉ?”
Người đàn bà kia lắc đầu: “Chủ cửa hàng này vẫn còn ở trong Vân Thành đấy. Nếu cô muốn đồ, sao không thử thương lượng với anh ta?”
Bà ta trông khoảng bốn, năm mươi tuổi, mặt mày hiền hậu, trong tay cũng không có vũ khí gì, đôi mắt không đen — nhìn có vẻ vô hại. Nhưng việc một mình bà ta xuất hiện trong sương mù, đã đủ khiến người ta thấy khó tin rồi.
Hứa Trật cũng giả vờ ngập ngừng, như thể hơi d.a.o động: “Vậy… tôi không lấy nữa, đi luôn đây.”
Nói rồi cô lặng lẽ mở Con Mắt Thấu Suốt.
Từ khi đôi mắt cô chuyển thành màu xám, mỗi khi kích hoạt kỹ năng sẽ không còn thay đổi màu mắt rõ ràng, lại thêm sương mù dày đặc, nên cơ bản chẳng ai phân biệt được.
Chỉ trong khoảnh khắc bật lên, Hứa Trật đã nhìn ra vấn đề.
Trên n.g.ự.c trái của người đàn bà kia có một ngọn lửa đỏ rực cháy.
Không rõ đối phương đã dùng cách gì để giấu đi đôi mắt, nhưng tất cả lớp ngụy trang ấy đều không thoát khỏi ánh nhìn của Con Mắt Thấu Suốt.
Ngay khi nhìn rõ, cô lập tức tắt kỹ năng. Người đàn bà cũng không phát hiện ra mình bị soi, chỉ tỏ ra hơi sốt ruột khi thấy Hứa Trật muốn rời đi.
“Cô gái, đi rồi thì thiệt đó. Hay là theo tôi về chỗ tụi tôi, xem có cần gì thì cứ lấy.”
Nghe thế là biết không ổn rồi. Nhưng Hứa Trật cũng chẳng muốn đôi co với người chẳng biết nói dối, liền gật đầu: “Được thôi.”
Người đàn bà nghe cô đồng ý thì không hề tỏ ra nghi ngờ, ngược lại còn vui vẻ dẫn cô đi về một hướng khác: “Vậy mới ngoan chứ.”
Hứa Trật cũng cười — vậy mới đúng.
Hóa ra đám hành của cô bị một nhóm điên khùng bắt đi. Không rõ đã c.h.ế.t chưa, nhưng nhìn việc bọn họ phái một người đàn bà ra dụ dỗ, thay vì g.i.ế.c ngay từ đầu, có thể đoán rằng… vẫn còn sống.
Chẳng hiểu sao, trong đầu cô bất chợt hiện lên khung cảnh trận pháp kỳ quái ở nhà ăn của trung học phụ thuộc trước đây.
Không khéo, đám cuồng tín này cũng đang dụ dỗ người sống để… thực hiện nghi thức gì đó?
Cô theo người đàn bà đi vào một khu chung cư. Dị chủng nhỏ ngoan ngoãn cuộn tròn trong túi áo khoác, còn Tiểu Chân vẫn lặng lẽ lượn vòng trên đầu họ.
Bước qua cổng khu chung cư, Hứa Trật bỗng rùng mình.
Như thể cô vừa bước qua một cánh cửa vô hình dẫn tới sự băng giá.
Nhiệt độ vốn dĩ ở Vân Thành không cao, nhưng vừa vào khu này đã như từ mùa thu bật một phát sang mùa đông, lạnh căm căm.
“Sao chỗ này lạnh vậy?” Cô giả vờ ngây thơ hỏi.
Người đàn bà mỉm cười: “Chắc… cô cảm giác nhầm rồi?”
Xạo ke dễ sợ.
Trong lòng Hứa Trật khinh bỉ. Đám cuồng tín này có vẻ đầu óc hơn mấy kẻ trước chút xíu… mà cũng chỉ chút xíu thôi.
Chung cư nhìn bên ngoài vẫn như khu dân cư bình thường. Người đàn bà dẫn cô rẽ vài vòng, rồi tiến vào tòa nhà trung tâm.
Vừa đến gần, có người từ trong đi ra tiếp đón. Kẻ đó có một đôi mắt đen thẳm không ánh sáng.
Thông thường, người thường mà thấy cảnh này thì đã phải quay đầu bỏ chạy ngay lập tức. Có lẽ người đàn bà cũng nghĩ Hứa Trật sẽ phản ứng như thế, nên lập tức tóm lấy cổ tay cô hòng ngăn cản.
Nhưng…
Hứa Trật không nhúc nhích.
Ngay cả tên cuồng tín đầu óc không lanh lợi kia cũng ngẩn ra, khó hiểu nhìn Hứa Trật — vì sao “con mồi” này không hề hoảng loạn?
“Này dì, sao tay dì bóp mạnh dữ vậy? Bóp bầm cổ tay tôi thì làm sao?” Cô gái nhỏ nhíu mày khó chịu.
Gã đàn ông dừng bước, chỉ tay vào Hứa Trật rồi hỏi bà ta: “Bị khùng à?”
Người đàn bà gật đầu: “Chắc là không sao đâu.”
“Ừm, vậy thì được.”
Hai người họ cứ thế thản nhiên trao đổi, rồi bà ta lôi kéo Hứa Trật đi vào trong tòa nhà.
Hứa Trật cực kỳ bất mãn trong lòng — cảm giác như mình lại bị chê là có vấn đề thần kinh nữa rồi.
Ghim nhé!
“Đừng kéo nữa, tôi đâu có què.” Vừa phàn nàn, cô vừa dùng tay còn lại đè lên túi áo, vì lúc bị kéo đi, cô cảm thấy dị chủng trong túi có dấu hiệu Bứt Rứt.
Phải trấn an sinh vật nhỏ này mới được.