[mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 81: Mèo Đen Và Rừng Cây

Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:21

Giọng nói của con mèo đen không mang tính công kích, điều đó khiến Hứa Trật tạm thời không quá vội vã rời khỏi nơi này.

Dù sao thì… cô cũng đã bỏ ra mười viên lõi thuộc tính【Đăng】cao cấp cơ mà!

Hệ thống không cấm cô di chuyển bên trong, chỉ dặn phải nhớ quay về đúng đường. Vì vậy, Hứa Trật bước thử vài bước về phía trước, rồi quay đầu lại xác nhận cánh cửa vẫn còn, lúc này mới quyết định đi xa thêm chút nữa.

Cô mới đi chưa được bao lâu, con mèo đen vẫn dõi mắt theo cô bỗng cất tiếng trong đầu:

“Cô muốn đi tiếp à?”

“Tôi khuyên cô đừng làm vậy.”

“Nơi này rất nguy hiểm đấy.”

“Lỡ đâu có thứ gì đó nguy hiểm đúng lúc tỉnh lại, cô sẽ toi ngay!”

“Không bằng ở lại chơi với tôi đi? Tôi sẽ không làm hại cô đâu.”

…Lắm lời thật.

Hứa Trật không đáp, chỉ lặng lẽ tiếp tục bước.

Tốc độ cô không nhanh. Một phần vì cô không quá gấp, phần khác là vì… mỗi bước chân cô đi, cảm giác “nguy hiểm” cứ như kim đ.â.m vào da thịt, không ngừng nhắc nhở: nơi này thật sự rất nguy hiểm.

Khoảng hai phút sau, cảnh vật xung quanh vẫn không hề thay đổi.

Mèo đen vẫn đi bên cạnh cô, thỉnh thoảng hóa thành khói, rồi lại ríu rít dụ dỗ cô đừng đi tiếp nữa, ở lại chơi với nó đi.

Bỗng nó im lặng vài giây, rồi bật cười kỳ lạ:

“Tôi biết mà, không đời nào chỉ mình tôi tỉnh lại đâu.”

Hứa Trật rất muốn hỏi "cái gì tỉnh lại?", nhưng cô không thể hỏi.

Chưa đầy vài giây sau, bước chân cô khựng lại—một cái bóng đen lao thẳng về phía cô!

Ngay khoảnh khắc nó chạm vào ánh sáng đèn, lập tức như bị thiêu đốt, rúm người rồi lùi ra sau. Từ lúc xuất hiện đến khi biến mất không quá một giây, ngay cả cô cũng không thấy rõ đó là cái gì.

“Chậc, vô dụng thật.”

“Lỗ mãng, vừa tỉnh dậy đã chẳng kiếm được gì, đầu óc cũng rơi mất đâu rồi. Thấy người sống là lao tới…”

“Cô thấy chưa, tôi đã bảo nơi này nguy hiểm mà. Thứ vừa rồi chỉ là một kẻ ngu vừa tỉnh thôi. Nếu cô gặp mấy kẻ tỉnh sớm như tôi, chúng sẽ không nói chuyện đàng hoàng như tôi đâu.”

“Không nói gì sao? Cô sợ à?”

Còn phải hỏi à?!

Nhưng… đúng là Đèn Đăng có tác dụng thật. Cô cũng thấy an tâm hơn một chút.

“Đừng đi vào sâu nữa. Tôi không muốn vừa mới gặp được người sống, đã phải nhìn cô c.h.ế.t ngay tại chỗ.”

Giọng con mèo nghe có chút kỳ lạ.

Hứa Trật có cảm giác như đang trong mơ—rõ ràng cô vừa mới nghe rõ giọng nói đó, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo lại không thể nhớ nổi giọng đó như thế nào, chỉ nhớ được nội dung lời nói.

Giống hệt cảm giác mơ thấy gương mặt ai đó rồi tỉnh dậy lại chẳng nhớ nổi mặt họ ra sao.

Giờ cô cũng thế—vừa mới cảm thấy giọng con mèo rất đặc biệt, vậy mà chưa đầy một giây sau đã chẳng nhớ nổi nó đặc biệt ở chỗ nào.

Nhưng cô đúng là đã dừng lại.

Từ lúc vào đây đến giờ, cô đã ở trong Nửa Đêm gần năm phút, tuy có vài phút chỉ đứng yên, nhưng… thời gian còn lại không đủ để mạo hiểm đi sâu thêm nữa.

Huống chi, cảm giác nguy hiểm vẫn cứ dai dẳng trong lòng, từng bước đi là từng lần cảnh giác trong cô tăng thêm một bậc.

Hứa Trật lại nhìn quanh một lượt.

Vẫn như lúc cô vừa bước vào—hoàn toàn không có gì thay đổi. Thậm chí cô không phân biệt nổi chỗ mình đang đứng có gì khác so với cánh cửa khi nãy.

Cái bóng đã lao vào cô cũng biến mất chỉ sau một giây, đoán chừng là trốn mất rồi.

Cô thở dài, quyết định quay đầu trở về.

“Cuối cùng cô cũng chịu nghe lời rồi, định ở lại chơi với tôi à?”

“Lựa chọn sáng suốt đấy, chỗ sâu bên trong… chẳng tốt đẹp gì đâu.”

Khi thấy cô bắt đầu quay về phía cửa, mèo đen dường như nhận ra rằng… cô không hề định ở lại.

“Cô tính đi đâu?”

“Cô định rời khỏi đây sao?”

Chỉ hai câu nói ấy thôi cũng đủ khiến lông tơ sau gáy Hứa Trật dựng đứng.

Ánh trăng ngả nghiêng một cách dị thường, bóng cây bị kéo dài, vặn vẹo như một đám oan hồn đang giương vuốt chờ bùng lên.

Có gì đó… không ổn.

“Cô. Muốn. Đi. Đâu?”

Mèo đen lại hỏi.

Hứa Trật không trả lời.

Cô không chần chừ nữa, bước nhanh về phía cánh cửa.

“Cô phải ở lại với tôi.”

Câu nói vừa dứt, một cái bóng cây từ xa lao vút về phía chân cô, nhưng khi bước vào phạm vi ánh sáng, màu đen đậm đặc lập tức nhạt dần.

Tuy không tan biến hoàn toàn, nhưng đúng lúc bóng tiếp cận chân cô—Hứa Trật cảm giác như đầu mình “ong” lên một tiếng, như có thứ gì đó đen tối xâm nhập vào ý thức.

Đồng tử cô run rẩy, bước chân chững lại.

Thậm chí… có xu hướng lùi về sau.

Nhưng đúng lúc đó—ánh sáng vàng ấm từ Đèn Đăng chiếu thẳng vào cô.

Tà niệm trong đầu bị xua tan, giúp cô tỉnh táo lại trong chốc lát.

Nhận ra bản thân suýt chút nữa bị cướp quyền kiểm soát, Hứa Trật lạnh cả sống lưng, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

Không còn dám lưỡng lự nữa, cô nhân lúc ý chí còn tỉnh táo, lao thẳng về phía cánh cửa.

Giọng mèo đen lại vang lên trong đầu, lần này mang đầy tiếc nuối:

“Nếu không phải tôi còn yếu, chắc chắn đã giữ cô lại được rồi.”

“Tại sao lại đi chứ? Ở đây không tốt sao?”

“Rất nhiều kẻ mơ ước được đặt chân vào đây. Cô vào rồi, sao lại còn muốn đi?”

“Đừng đi mà… Cô sẽ là món đồ chơi tôi yêu thích nhất… tôi có thể cho cô rất nhiều thứ…”

“Cô muốn gì? Xương? Nội tạng? Hay là… tay chân?”

Hứa Trật phớt lờ toàn bộ lời nói khiến người rợn tóc gáy ấy, quyết đoán kéo cửa ra.

Ngay khoảnh khắc thân ảnh cô sắp biến mất, mèo đen gào thét, lao vào trong phạm vi ánh sáng cua Đèn Đăng.

Hứa Trật không kịp kiểm tra xem nó có chạm tới được không, lập tức đóng cửa lại, quay trở về phòng.

Căn phòng vẫn như cũ, không có gì khác lạ.

Cảm giác nguy hiểm cũng biến mất hoàn toàn, và… không có con mèo đen nào xuất hiện cả.

Đã lâu rồi cô không trải qua cảm giác thót tim đến vậy.

Hứa Trật vẫn chưa hoàn hồn, lấy máy chơi game ra hỏi:

“Nó có đi theo tôi không?”

“Con mèo ấy.”

【Hiện tại nó chưa thể rời khỏi Nửa Đêm.】

“…Vậy tại sao…”

Tại sao còn phải cố nhào theo?

【Chúc mừng, bạn đã tận mắt chứng kiến chân tướng của Nửa Đêm. Tính từ sau khi sương mù đen phủ xuống, bạn là người sống đầu tiên rời khỏi nơi đó mà còn nguyên vẹn. Bạn nên cảm thấy tự hào.】

Hứa Trật xoa trán, chỉ cảm thấy đầu như sắp nổ tung:

“…Thôi khỏi cần câu chúc mừng kiểu đó.”

【Mức tiêu hao tinh thần của bạn đang rất nghiêm trọng.

Trong thời gian tới tuyệt đối không được tiến vào Nửa Đêm. Bạn cần nghỉ ngơi.】

Cô cũng cảm nhận được—tình trạng tinh thần của mình không ổn.

“Vậy tôi… thu được gì từ lần này?” – cô hỏi.

【Bạn vừa mở khóa một loại gia thần mới.

Hãy vào giao diện kiểm tra. Chắc chắn sẽ không khiến bạn thất vọng.】

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.