[mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 88: Màn Kịch Hay Bắt Đầu Rồi
Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:21
Thấy bà lão không có ý định để mình gặp kẻ được chọn, Hứa Trật lại mở miệng:
“Dù sao tôi cũng giúp bà mang người về rồi, đừng có keo kiệt thế chứ.”
“Bà không cho tôi gặp, thì tôi có thể hủy trái tim mà bà muốn bất cứ lúc nào đó nha.”
Vừa nói, cô nhẹ nhàng đặt một tay lên vai Ngư Thận Vi.
Ngư Thận Vi cứng đờ cả người, đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.
Trong mắt người ngoài, đây là phản ứng sợ hãi và căng thẳng do bị uy hiếp, nhưng chỉ mình Ngư Thận Vi biết—thực ra cô không hề thấy sợ. Thứ chiếm nhiều hơn trong lòng cô, là sự kinh ngạc khi phát hiện mình không hề bài xích hành động của Hứa Trật.
Ngay cả bàn tay đặt lên vai cô, cũng không khiến cô thấy bị đe dọa, ngược lại… còn có một cảm giác thân thuộc lạ lùng không rõ từ đâu đến.
Điều này khiến Ngư Thận Vi thấy bất an.
Là Phụ Tế, bà lão dĩ nhiên biết nhiều hơn những tín đồ điên cuồng khác, lý trí cũng tỉnh táo hơn hẳn. Bà ta hiểu rõ: ở khoảng cách này mà đấu với Hứa Trật, khả năng cứu được Ngư Thận Vi quá mong manh.
Ngư Thận Vi là Thánh Nữ vô cùng quý giá, không thể để xảy ra sơ suất.
“…Được thôi.” Bà lão tạm thời nhượng bộ, nghĩ rằng có lẽ đây sẽ là một cơ hội. Chỉ cần Ngư Thận Vi rời khỏi bên cô gái này, bà sẽ lập tức ra tay cứu người.
“Đi gọi A Lâm tới đây.” Bà quay sang ra lệnh cho một tín đồ bên cạnh.
Không lâu sau, một gã đàn ông khoảng bốn mươi bước đến.
Hứa Trật dùng 【Con Mắt Thấu Suốt】 nhìn hắn một lượt—ngọn lửa đỏ trong cơ thể hắn quả thật sáng hơn Hoắc Trạch một chút.
Ngoài ra, cô còn phát hiện từ trái tim hắn lan ra một sợi dây, đang bò dọc theo phần xương quai xanh.
Đây là cái gì vậy?
Trực giác mách bảo cô rằng, có lẽ đó chính là lý do hắn được chọn, còn Hoắc Trạch thì không.
Theo lời Hoắc Trạch kể, trong trại tín đồ do Phụ Tế lập ra không có nhiều tín đồ cấp cao, tính cả hắn, Thánh Nữ và Phụ Tế chỉ có năm người.
Hoắc Trạch không biết nguyên nhân cụ thể, thì chắc chỉ có bà lão và tên đàn ông kia biết.
Mở miệng hỏi chắc chắn chẳng được gì. Nhưng không sao—tuy Hứa Trật tò mò, nhưng cũng không phải cần biết cho bằng được.
Cô từ từ nhấc tay khỏi vai Ngư Thận Vi, trước ánh mắt căng thẳng của bà lão. Khi tay cách vai chừng mười phân, cô bất chợt vung nhẹ về phía gã đàn ông kia.
Ngay sau đó—một sinh vật trắng toát từ trên bầu trời phủ mù lao thẳng xuống, nện mạnh vào đầu hắn.
Đến cả người đứng cạnh còn chưa kịp phản ứng, đầu hắn đã nổ tung, m.á.u và chất trắng b.ắ.n đầy mặt những kẻ xung quanh, phối với biểu cảm đơ cứng của họ… tạo nên một cảnh tượng rùng rợn khó tả.
Chỉ một giây sau, cả đám tín đồ đều bị biến cố bất ngờ này chọc giận, ngay cả bà lão cũng vậy.
Đó là ứng viên cho vị trí Đại Giám Mục mà bà ta đặt nhiều kỳ vọng nhất! Ngay trước mắt bà, cách bà chưa tới hai mét, đã bị g.i.ế.c chết.
Dù khả năng tự chữa lành của tín đồ có cao đến mấy, thì bị nổ đầu kiểu đó cũng không thể sống lại.
Tất nhiên, Thánh Nữ là ngoại lệ.
Chỉ khi bị dâng hiến hoàn toàn mới c.h.ế.t được. Nếu chưa bị hiến tế, dù toàn bộ nội tạng bị moi sạch, chỉ cần còn nuôi dưỡng thì vẫn có thể sống lay lắt.
Giờ thì ứng viên đầy triển vọng kia đã nổ banh xác, mọi chuẩn bị đều thành công cốc, ai mà không tức?
Một số tín đồ thậm chí còn quên cả lời dặn của Phụ Tế, vượt qua cả bà lão xông thẳng về phía Hứa Trật.
Dĩ nhiên, bọn họ chưa kịp chạm vào gấu áo của Hứa Trật đã bị gia thần g.i.ế.c sạch.
Chỉ từ phản ứng hỗn loạn này đã có thể thấy: Tuy Phụ Tế có quyền lực tuyệt đối trong đám tín đồ điên loạn này, nhưng khi tình huống cực đoan xảy ra, họ hoàn toàn có thể vùng khỏi sự kiểm soát.
Nếu người đứng đây là Đại Giám Mục thật sự, thì dù Hứa Trật có làm gì, những tín đồ này cũng không dám tự tiện ra tay.
Sau mấy đợt tấn công chẳng mảy may tổn thương được Hứa Trật, thậm chí còn tổn thất nhân lực, bà lão cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Bà ta quát lớn ngăn cản những tín đồ định tiếp tục nhào tới, sắc mặt âm trầm nhìn Hứa Trật:
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?!”
Hứa Trật cười nhẹ: “Tôi chỉ thấy… hắn ta không phù hợp thôi.”
“Ừm, để tôi nghĩ xem, hay là—bà đổi người khác đi?”
Sắc mặt bà lão như muốn bật cười vì tức:
“Cô gái, cô g.i.ế.c người tôi chọn, rồi quay sang bảo tôi đổi người?”
Đây là lời người nói ra sao? Là chuyện người làm à?!
Hứa Trật làm vẻ vô tội:
“Thì tại tôi sợ bà không đồng ý đó mà.”
Bà lão giật giật khóe miệng:
“Cô bé, tôi khuyên cô đừng quá kiêu ngạo. Nếu thật sự lưới rách cá chết, hôm nay cô cũng không ra khỏi đây được đâu.”
“Thôi đừng vậy mà,” Hứa Trật giơ tay ngăn.
“Tôi thật lòng thấy hắn ta không thích hợp. Bà nhìn đi, tôi còn mang đến người phù hợp hơn cho bà rồi nè.”
“Chỉ đổi người thôi mà, đâu có gì to tát?”
Nghe vậy, sắc mặt Ngư Thận Vi cứng lại, còn Hoắc Trạch thì mừng như trúng số.
“Cô biết gì chứ!”
Bà lão quát to, đầy phẫn nộ:
“Hoắc Trạch căn bản không phù hợp! Cậu ta không có tư chất, không thể thực hiện nghi lễ để trở thành Đại Giám Mục!”
Câu nói vừa dứt, sắc mặt Hoắc Trạch đã tối sầm, còn Hứa Trật vẫn thản nhiên như không.
Cô nói: “Tôi thì không rõ tư chất là gì, nhưng sao không thử xem sao?”
“Không đời nào!” Bà lão gạt phắt đi.
Hứa Trật thở dài, quay sang Hoắc Trạch:
“Cậu biết cách làm rồi đúng không? Nếu biết, tôi g.i.ế.c bà ta, rồi để cậu làm nghi lễ. Sao hả?”
Câu này chính là công khai mưu phản. Mọi người ở đây đều nghe rõ mồn một.
Hoắc Trạch gật đầu: “Tất nhiên! Bà ta đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, chỉ cần khởi động nghi lễ nữa là xong!”
Nếu là mấy bước chuẩn bị ban đầu, chắc chắn anh ta không làm nổi. Nhưng ngồi chờ há miệng ăn sẵn thì hắn biết cách mà.
“Hoắc Trạch, đó là tự sát! Không có tư chất, vào nghi lễ là c.h.ế.t chắc!” Bà lão gào lên, định lay động anh ta lần cuối.
Nhưng Hoắc Trạch được Hứa Trật chống lưng, giờ gan cũng to hơn, cứng giọng đáp:
“Sao tôi biết lời bà là thật hay giả? Đừng tưởng tôi không biết! Bà chọn tên kia chỉ vì hắn là con trai bà! Bà thiên vị rõ ràng!”
Ồ hố, còn có mối quan hệ mẹ con nữa cơ à?
Hứa Trật lộ rõ vẻ mặt đầy hóng hớt. Ngay cả hàng mi cụp của Ngư Thận Vi cũng khẽ run rẩy, hiển nhiên câu này cũng khiến cô ta giật mình.
Nhưng lời của Hoắc Trạch rõ ràng đã chọc giận bà lão. Bà thấy Hứa Trật và Hoắc Trạch cố chấp không chịu quay đầu, liền không dài dòng nữa, trực tiếp hạ lệnh:
“Giết chúng! Đoạt lại Thánh Nữ!”
Nếu không phải còn muốn giữ đám tín đồ hạ cấp để làm vật hiến tế, bà ta đã sớm ra lệnh rồi. Nhưng giờ xem ra—đành vậy.
Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, rồi tính tiếp chuyện tìm thêm người sống.
Thấy Phụ Tế thật sự ra tay, Hoắc Trạch thu lại vẻ hống hách, lùi về sau mấy bước, lộ rõ sự chột dạ.
Hứa Trật nắm chặt bả vai Ngư Thận Vi đang căng cứng, nhẹ kéo cô về phía mình, cúi đầu nói nhỏ vào tai, chỉ đủ cho hai người nghe:
“Thấy chưa? Không ai thật lòng phụng thờ chủ của các người cả.”
“Bọn họ chỉ đang lợi dụng Ngài ấy để phục vụ mục đích riêng thôi.”
“Còn cô thì khác, cô trung thành nhất mà đúng không?”
“—Mở mắt đi nào.”
“Màn kịch hay bắt đầu rồi.”