[mạt Thế] Tôi Là Chủ Thần Thế Giới Sương Mù - Chương 98: Ghen Tị
Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:22
Tuy nói là vậy, nhưng thấy ba người kia cứ nghẹn nghẹn mà vẫn chưa phục, Hứa Trật chợt nhớ lời dặn của Trọng Linh Phàm: "Phải khiến bọn họ tâm phục khẩu phục."
“Được rồi.” Cô nhún vai thỏa hiệp: “Nhưng lát đừng trách tôi ăn h.i.ế.p mấy người đấy nhé.”
Câu này vừa dứt, ba người kia lập tức cảnh giác. Bọn họ hiểu—cô sắp sử dụng năng lực siêu phàm.
Nhưng… Ngay giây tiếp theo, trước mắt họ bỗng xuất hiện một con bướm đêm xám xịt, thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt—thế mà lại khiến ánh nhìn cả ba bị hút chặt lấy.
Đầu óc họ trở nên rối loạn, hoàn toàn quên mất mình đang làm gì—chỉ mải mê nhìn chằm chằm vào con bướm đó.
Tựa như bị che mờ hai mắt, bị dụ hoặc tâm trí—ngay cả âm thanh xung quanh cũng không còn nghe thấy nữa.
Đến lúc tỉnh táo lại là khi bên tai vang lên một cái búng tay giòn tan, sau đó là giọng nữ quen thuộc:
“Ê, tỉnh chưa?”
“Nếu không tỉnh thì… sắp bay đầu rồi đó nhá.”
Con bướm đêm trước mặt đột ngột tan biến, não bộ thoát ra khỏi cơn hỗn loạn, bắt đầu tiếp nhận thông tin từ xung quanh—lý trí cũng từ từ trở lại.
Ba người cuối cùng mới ý thức được, nãy giờ mình đã rơi vào trạng thái mặc cho người ta xẻ thịt c.h.é.m giết.
Mồ hôi lạnh lập tức túa ra sau lưng. Nhìn thiếu nữ đang đứng trước mặt cười tủm tỉm, họ cuối cùng cũng hiểu ra: Cô muốn g.i.ế.c họ, thực sự là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Còn đánh nữa không?” Hứa Trật thấy cả ba mất hết ý chí chiến đấu thì cũng chẳng còn hứng đánh tiếp nữa.
“Không không không!” Cả ba điên cuồng lắc đầu.
“Vậy chịu phục chưa?”
“Phục phục phục!” Ba người lại gật đầu lia lịa.
Hứa Trật “ừm” một tiếng: “Mai nhớ đến báo danh, làm việc cho nghiêm túc, biết chưa?”
Lại thêm một đợt gật đầu rối rít.
Trận giao thủ này, với Hứa Trật mà nói—cùng lắm chỉ tính là màn khởi động, nhưng lại giúp cô có nhận thức mới về chênh lệch giữa mình và các siêu phàm giả khác.
Nói thật, những năng lực có thể đe dọa được cô không phải là không có.
Tổ đội bốn người này—cấu hình rất thú vị. Nếu bọn họ mạnh hơn một chút, hoàn toàn có thể thực hiện một chuỗi combo đủ sức g.i.ế.c c.h.ế.t cô hiện tại.
Dù sao thì cũng có khả năng tê liệt bằng điện, làm chậm bằng 【Đông】, cộng thêm năng lực quái lạ của 【Trái Tim】—nếu phối hợp tốt đúng là rất nguy hiểm.
Nói chung—nhận vào hệ thống quản lý làm việc chắc chắn sẽ xài được ra trò!
Hứa Trật đi ra khỏi sân bóng, tiện tay xoay mộc đao vẽ một vòng hoa kiếm, rồi thu đao lại.
Chiêu xoay đao này là cô đặc biệt học từ Thẩm Cẩm Văn, chỉ vì—nhìn ngầu!
Những siêu phàm giả quanh đó, vốn chỉ tụ tập xem náo nhiệt, giờ ánh mắt nhìn cô đã khác.
Mà Hứa Trật cũng không thể nói mình không thích kiểu ánh mắt ấy. Dù gì, cô cũng là con người, đương nhiên có lòng hư vinh.
Chỉ là—cảm giác đó cũng chỉ như món tráng miệng nhạt nhẽo, không thể ảnh hưởng đến cô được.
Về đến biệt thự trung tâm, cô định nếu Ngư Thận Vi chưa tỉnh, thì sẽ xách cô ta theo đi dọn dẹp khu trồng trọt.
Nhưng vừa mở cửa, đã thấy Ngư Thận Vi đang ngồi yên tĩnh trên ghế sô pha.
Không chắc cô ấy sau khi tỉnh có gì khác xưa hay không, Hứa Trật không vội bước vào, đứng ngay cửa nói đùa: “Thánh Nữ điện hạ, cuối cùng cũng tỉnh rồi à?”
Ngư Thận Vi nghe vậy liền quay đầu nhìn cô.
Khi xoay lại, đồng tử đỏ rực của cô ta vẫn mang theo chút trống rỗng c.h.ế.t chóc và sát khí mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy Hứa Trật lại hơi sáng lên.
Cô ta gật đầu, không nói gì.
Hứa Trật nhướng mày:
“Không nói chuyện được nữa à?”
Ngư Thận Vi lắc đầu.
Nội tạng của cô ta đã bị hiến tế, không quay lại cơ thể, cơ quan phát âm tạm thời Hứa Trật lắp cho cũng đã quá hạn. Hiện tại, cô ta vẫn chỉ là một cái xác rỗng.
Hứa Trật cũng nghĩ tới điều đó, hơi đau đầu hỏi:
“Giờ chắc không đến mức đi còn không nổi đấy chứ?”
Ngư Thận Vi lắc đầu, lại làm vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ làm sao chứng minh cho Hứa Trật thấy tình trạng hiện tại của mình vẫn ổn.
Nghĩ một lúc, cô dứt khoát giơ tay trái lên—bẻ gãy ngón trỏ tay phải.
Rắc! Tiếng xương gãy vang lên khiến Hứa Trật rùng mình, suýt bật thốt:
“Cô làm cái quái gì vậy!?”
Chưa kịp hỏi xong, chỉ thấy chưa đến ba giây sau—ngón tay bị gãy đã lành hoàn toàn.
Cô khựng lại, thấy Ngư Thận Vi giơ bàn tay hoàn chỉnh ra cho cô xem, hơi ngơ:
“Lành rồi á?”
Ngư Thận Vi gật đầu.
Khả năng tự lành này... có hơi bá đạo quá không? Giờ e là nếu không c.h.ặ.t x.á.c ngay lập tức, thì đúng là... khó mà g.i.ế.c c.h.ế.t Thánh nữ thật đấy.
Thấy đối phương không có ý công kích, Hứa Trật mới yên tâm bước tới gần:
“Cô cứ thế này mãi cũng không ổn. Dùng cơ quan phát âm từ đám tín đồ cấp thấp đúng là vô dụng thật. Hay là đi cùng tôi—tìm mấy tín đồ cấp cao hơn, lấy bộ phận của chúng thay thế, chắc dùng được lâu hơn đó. Giống như... đôi mắt cô hiện tại vậy đó.”
Lời tuy hơi tàn nhẫn, nhưng Ngư Thận Vi chỉ lặng lẽ gật đầu. Dù sao, trong mắt đám tín đồ cuồng loạn, mạng sống của đồng bạn chẳng đáng giá gì.
Thấy đối phương không nói được, Hứa Trật mang giấy bút ra:
“Nói cho tôi biết, sau khi tỉnh lại cô có gì khác trước không?”
Câu hỏi vừa ra, Ngư Thận Vi lộ vẻ phân vân.
Trong đầu cô lúc này có hai tiếng nói.
Một bảo:
“Không thể nói với Hứa Trật được. Đây là bí mật.”
Một lại nói:
“Nói ra cũng sao đâu? Kể cho cô ấy biết cũng được mà?”
Tiếng nói thứ hai thậm chí không đưa ra lý do, chỉ đơn giản là—muốn kể cho Hứa Trật.
Ngư Thận Vi mãi vẫn không nhận lấy giấy bút, nhưng cũng không từ chối, hiển nhiên đang giằng xé nội tâm.
Hứa Trật thấy vậy, dứt khoát cất giấy bút đi:
“Cô không muốn nói thì thôi, tôi không ép. Lúc nào muốn thì hãy kể.”
Nghe vậy, Ngư Thận Vi khẽ thở phào—lòng lại dấy lên một chút áy náy.
Kỳ lạ thật. Cô đang áy náy chuyện gì?
Rõ ràng đây là bí mật không nên nói với Hứa Trật, vậy tại sao lại thấy có lỗi?
Ngư Thận Vi không nghĩ ra, bèn lựa chọn trốn tránh—dù biết là vô dụng nhưng vẫn có tác dụng.
Cô ta thậm chí không nhận ra mình chưa từng có ý định tấn công Hứa Trật.
Không đúng… Tín đồ vốn luôn mang thù hận và sát ý mãnh liệt với siêu phàm giả, sao cô lại có thể chung sống hòa bình với Hứa Trật?
Thậm chí—cô chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ trốn.
“Cô đi tắm rửa thay đồ đi.” Hứa Trật nghĩ ngợi, rồi cầm bộ đàm gọi cho Trọng Linh Phàm:
“Có thể gửi qua một bộ đồ kích cỡ giống của chị được không?”
Trọng Linh Phàm không hỏi vì sao, chỉ đáp sẽ cho người mang đến ngay.
Ngư Thận Vi nghe đối thoại giữa hai người, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc lạ lẫm—không phải chán ghét Hứa Trật, mà là... ghét người nói chuyện với Hứa Trật.
Cô nghĩ—chắc là vì người kia cũng là siêu phàm giả, mà cô thì là tín đồ, nên ghét siêu phàm giả là chuyện bình thường.
Thế nhưng—khi tiếng chuông cửa vang lên, Hứa Trật bước ra ngoài nhận đồ từ người đến giao, thì Ngư Thận Vi lại cảm nhận được một luồng cảm xúc khác.
Cô không còn là trẻ con, đủ tỉnh táo để nhận ra—đó là cảm xúc ghen tị.
Nhưng... sao có thể?
Cô ghen tị với người tiếp cận Hứa Trật?
Vô lý.
Cô không có tình cảm gì với Hứa Trật cả, thậm chí không phải bạn bè, cảm xúc này chẳng thể do lý trí sinh ra. Mà càng giống như—năng lực siêu phàm trong cơ thể cô đang d.a.o động.
Thứ ghen tị này—không giống cảm xúc của con người, mà là một dạng 【Ghen Tị】 thuần túy, gần như bản năng.
Quá kỳ lạ.
Cô không ghen, nhưng năng lực của cô lại đang ghen thay cô?