Mạt Thế Trọng Sinh: Đại Lão Bắt Đầu Từ Việc Tích Trữ Hàng Hóa - Chương 10: Càn Quét Trung Tâm Thương Mại Với Giá 0 Đồng
Cập nhật lúc: 27/12/2025 10:03
Trong vòng khoảng một giờ, Hàn Thanh Hạ đã càn quét sạch sẽ các cửa hàng đồ hiệu ở mấy tầng này!
Cô không bỏ qua bất cứ thứ gì!
Đồ nữ, đồ nam, đồ trẻ em, đồ thể thao, giày tất, túi xách đồng hồ, mỹ phẩm... của các thương hiệu lớn, bao gồm cả các tiệm trang sức kim cương vàng bạc ở tầng dưới.
Điện thoại Dứa đời mới nhất, máy tính Dứa... hốt sạch! (Mỹ có Táo, Trung Quốc có Dứa, điện thoại Dứa.)
SK-II, tinh chất làm trắng da, La Mer... những thứ trước đây không mua nổi... hốt sạch!
Những chiếc túi xách hàng hiệu trước đây chỉ dám nhìn, những món đồ xa xỉ phải mua kèm mới được bán... hốt sạch!
Nhẫn kim cương to bự, đá quý, ngọc bích, vàng ròng lấp lánh trong tủ kính... hốt sạch!
Không gian của cô trong nháy mắt đã tăng lên hơn mười ngàn mét khối!
Đồ hiệu tuy đắt, một cái túi cũng vài chục ngàn tệ, nhưng số lượng tồn kho ít. Nhiều cửa hàng xa xỉ phẩm chỉ có mỗi hàng trưng bày trên kệ, khách muốn đặt vài món cũng phải điều hàng từ nơi khác về, vì đơn giá quá cao, thực sự không có hàng tồn!
Còn những món đồ xa xỉ quá đẳng cấp, đơn giá trên cả triệu tệ thì trung tâm thương mại này lại không có!
Nếu không thì không gian của Hàn Thanh Hạ sẽ tăng vọt!
Đồ xa xỉ thực sự rất đáng giá!
Hàn Thanh Hạ xuống khu ẩm thực dưới tầng hầm.
Hôm qua cô đã càn quét khu ẩm thực một lần, tuy hôm qua bỏ tiền mua cảm thấy hơi lãng phí, nhưng thực ra cũng tiết kiệm cho cô kha khá thời gian.
Bây giờ thời gian đối với cô là quan trọng nhất!
Virus tang thi vừa bùng phát, mọi người đều đang hoang mang.
Cô phải hoàn thành việc càn quét trong vòng hai giờ này, sau đó tranh thủ lúc giao thông chưa tê liệt, nhanh chóng trốn thoát.
Nếu hôm qua cô không bỏ tiền mua trước, thì bây giờ nhìn những cửa hàng nhỏ lẻ lặt vặt này, cô cũng chỉ có thể bỏ qua để đi tiếp.
Tuy nhiên khi chạy qua khu ẩm thực, Hàn Thanh Hạ cũng tiện tay lấy đi vài món đồ.
Lò nướng, máy làm kem, máy pha cà phê... những thứ này sau này cô có thể dùng để tự làm đồ ăn ngon ở nhà!
Chạy hết tốc lực qua những nơi này, bây giờ cô đã đến siêu thị lớn hôm qua!
Hôm qua cô đã tiêu hơn một triệu tệ ở đây mà mới chỉ mua được một góc nhỏ của tảng băng chìm!
Vật tư ở đây nhiều vô kể!
Hàn Thanh Hạ nhảy qua rào chắn, lao thẳng vào siêu thị lớn, tốc độ càn quét của cô ở đây còn nhanh hơn!
Trực tiếp chạm vào kệ hàng!
Từng kệ hàng, từng kệ hàng biến mất, bị thu vào không gian!
Một kệ socola.
Một kệ bánh quy.
Một kệ bim bim.
...
Một kệ xúc xích nướng chín!
Khu đồ sống và đồ chín, Hàn Thanh Hạ xông thẳng vào bếp sau của họ, một tủ đông giăm bông!
Một tủ đông gà nướng lạnh!
Những thứ hôm qua Hàn Thanh Hạ chưa mua được, giờ phút này cô lấy cho thỏa thích!
Chưa đầy nửa giờ, cả cái siêu thị nhà kho khổng lồ đã bị Hàn Thanh Hạ quét sạch sành sanh.
Đến đoạn sau cô còn mang cả giày trượt patin vào.
Vừa trượt nhanh như bay, vừa càn quét!
Đến khi cô dọn sạch siêu thị, thời gian còn lại hai mươi phút.
Lúc này Hàn Thanh Hạ chú ý đến thang máy nội bộ của họ.
Những siêu thị lớn như thế này đều có kho hàng riêng.
Hàn Thanh Hạ đi vào thang máy dành cho nhân viên.
Khi cửa thang máy trước mặt cô từ từ mở ra.
Đập vào mắt cô là —— từng hàng từng hàng vật tư đóng nguyên thùng.
Hàng trăm thùng gạo loại ngon, hàng trăm thùng đồ ăn vặt nhập khẩu... hàng trăm thùng rượu bia gia vị, hóa mỹ phẩm, băng vệ sinh, vân vân...
Đây là khu kho hàng của siêu thị.
Hàn Thanh Hạ cuối cùng cũng biết hôm qua cô lấy hàng triệu tệ tiền hàng mà kho này vẫn đáp ứng được.
Thực sự, vẫn còn rất nhiều!
Hàn Thanh Hạ trượt patin len lỏi giữa những thùng vật tư chất đống.
Đi qua chỗ nào, chỗ đó trống trơn.
Đến khi thời gian đếm ngược hai giờ của hệ thống kết thúc, Hàn Thanh Hạ mồ hôi nhễ nhại mở một lon coca lạnh uống cạn, kho hàng trước mặt cũng đã sạch bách.
Chuyến đi này, cô thu hoạch tổng cộng hơn 14.800 mét khối không gian!
Nói nhỏ thì cũng nhỏ, 14.800 mét khối, đại khái là một khối không gian dài 25m x rộng 25m x cao 25m.
Nói lớn thì cũng lớn, tương đương kích thước một tòa nhà mười tầng! Số vật tư cướp được chỉ chiếm một phần trăm, thậm chí chưa lấp đầy được một tầng lầu!
Nhưng trung tâm thương mại lớn nhất thành phố này đã bị cô càn quét sạch sẽ!
Tất cả vật tư đều nằm trong không gian của cô.
Hàn Thanh Hạ nở nụ cười hài lòng.
Cô thay giày chạy bộ, vứt vỏ lon coca rỗng lại trong cái kho trống huơ trống hoác, đi thang máy nội bộ quay lại siêu thị, rồi theo cầu thang bộ nhân viên đi ra.
Xong việc! Về nhà!
Cô không đi thang máy chính, nhưng cô bấm gọi thang máy lên tầng này, rồi ấn xuống tầng hầm B2.
Để nó đi xuống cùng nhịp với cô.
Vì thang máy lên xuống có tiếng động, ngộ nhỡ bãi đậu xe có nguy hiểm, tang thi sẽ bị tiếng thang máy thu hút.
An toàn là trên hết.
Hàn Thanh Hạ bước chân nhẹ nhàng và nhanh nhẹn nhảy xuống theo cầu thang bộ nhân viên.
Khi cô xuống đến B2, vừa khéo chiếc thang máy cô gọi lúc nãy cũng đến nơi.
"Ting ——"
Cùng lúc tiếng chuông vang lên, Hàn Thanh Hạ nhìn thấy một người phụ nữ vốn định lao vào thang máy nhân viên bỗng quay đầu chạy về phía thang máy chính.
Vừa chạy vừa hét.
"Cứu mạng ——"
"Cứu với ——"
Sau lưng cô ta là hai người cũng mặc đồng phục nhân viên nhưng toàn thân đầy m.á.u đang đuổi theo.
"Đừng lại đây! Đừng lại đây! Trong đó có người! Mày ăn cô ta đi!"
Người phụ nữ nhìn thấy cửa thang máy mở ra như vớ được cọng rơm cứu mạng, lách người định lao vào đẩy người bên trong ra để đỡ đòn quái vật bên ngoài.
Nhưng sau khi cửa thang máy mở ra, bên trong lại... trống rỗng!
Trong lúc cô ta còn đang ngẩn người thì bị quái vật đuổi theo phía sau vồ ngã.
"Đừng c.ắ.n tôi! Đừng c.ắ.n tôi! Nhìn kỹ xem tôi là ai! Tôi là quản lý Vương của cậu đây!"
"Đừng c.ắ.n tôi!"
Người phụ nữ gào thét t.h.ả.m thiết, đúng lúc này cô ta liếc thấy cánh cửa cầu thang bộ nhân viên mà cô ta vừa định đi bị mở ra.
Một cô gái trẻ mặc đồ thể thao giản dị bước ra.
Người phụ nữ nhìn thấy cô thì sững sờ.
Người này trông hơi quen... đó chẳng phải là cô gái hôm qua cô ta mắng là đồ nhà quê nghèo kiết xác sao?!
"Cứu tôi! Cứu tôi với!" Cô ta kích động vẫy tay về phía Hàn Thanh Hạ.
"Cô cứu tôi đi! Tôi cho cô thẻ vàng của cửa hàng chúng tôi!"
"Không! Tôi tặng cô một bộ quần áo! Mười bộ! Một trăm bộ!"
"Cứu tôi! A ——"
Hàn Thanh Hạ một tay xách gậy bóng chày, đối mặt với chuyện như vậy, cô chỉ làm một việc và nói một lời cảm ơn.
Đó là nhân lúc cô ta hét càng lúc càng to, sải bước rời đi thật nhanh.
Cảm ơn vì trước khi c.h.ế.t bà vẫn còn chút tác dụng.
"Vù ——"
Một cú đạp ga sát ván.
Hàn Thanh Hạ lao xe ra khỏi hầm để xe với tốc độ tối đa!
Lúc này là hơn tám giờ sáng.
Thành phố đang dần thức giấc.
Vì virus tang thi bùng phát vào sáng sớm, trong hai giờ qua, mọi người đều rơi vào trạng thái bàng hoàng và kinh hãi.
Đầu tiên xui xẻo nhất là các quán ăn sáng mở cửa sớm, công nhân vệ sinh, hệ thống xe buýt và các địa điểm mở cửa 24/24.
Những nơi không gian mở có đông người tụ tập này, một khi có một ca biến dị, cả khu vực đó sẽ loạn ngay lập tức!
Sáng sớm nay, đường dây 110 và 120 đều bị gọi cháy máy!
Những người muốn gọi báo cảnh sát sau đó đều không thể liên lạc được!
Các cơ quan chức năng của thành phố rơi vào tình trạng tê liệt!
Tiếp theo là đến dân văn phòng đi làm, ví dụ như trung tâm thương mại nơi Hàn Thanh Hạ đang ở, bây giờ là giờ đi làm.
May mắn một chút là những nhân viên đi làm bằng phương tiện công cộng, phần lớn họ đều bị kẹt trên đường, căn bản là không có xe!
Bất hạnh là những người đã lên được xe!
