Mẹ Kế Yêu Kiều Và Ông Chồng Lạnh Lùng Thập Niên 70 - Chương 48
Cập nhật lúc: 30/12/2025 08:09
Hạ Diễm vốn đang rất vui, nghe đến đoạn sau thì tròn mắt: "Cái gì ạ? Học kỳ sau con vẫn học lớp 1 á?"
"Đúng rồi." Tô Đình gật đầu, thấy sắc mặt cậu không ổn, hỏi, "Con không muốn à?"
"Thế các bạn con thì sao? Đến lúc đó các bạn học lớp mấy?"
"Các bạn sẽ lên lớp 2."
Hạ Diễm lập tức nói: "Con cũng muốn học lớp 2, con không muốn học lớp 1 mãi đâu!"
Tô Đình không ngờ phản ứng của Hạ Diễm lại lớn thế, giải thích: "Cũng không phải bắt con học lớp 1 mãi, chỉ là học thêm một năm nữa thôi, dù sao vốn dĩ nửa năm sau con mới đến tuổi đi học mà."
Hạ Diễm kiên quyết nói: "Con không chịu! Con muốn học lớp 2 cơ!"
Tô Đình thực ra không quan trọng chuyện Hạ Diễm học kỳ sau học lớp mấy, dù sao chương trình lớp 1 không khó, nghỉ hè bổ túc thêm chắc không ảnh hưởng đến việc lên lớp 2, chỉ là hơi thắc mắc tại sao cậu bé kiên quyết không chịu ở lại lớp.
Nghĩ vậy, Tô Đình hỏi thẳng luôn.
Hạ Diễm ấp úng mãi không chịu nói.
Nếu cậu không ấp úng thế, có khi Tô Đình đã chẳng hỏi nữa, nhưng cậu càng thế cô càng muốn hỏi cho ra nhẽ. Cuối cùng, cô dùng lời hứa sẽ kèm cặp cậu học để đổi lấy câu trả lời: "Chúng con là bạn học, nếu học kỳ sau các bạn đều lên lớp 2, mình con ở lại lớp 1 thì mất mặt lắm!"
Nhận được câu trả lời, phản ứng đầu tiên của Tô Đình là: mệt.
Phản ứng thứ hai là: lòng hiếu thắng của thằng nhóc con này thật kỳ quái!
Làm rõ được vấn đề, Tô Đình không nán lại phòng ngủ phụ nữa, cô còn phải chuẩn bị nấu cơm. Chỉ là vừa ra đến cửa cô chợt nhớ ra một chuyện, nghiêng người hỏi: "Chủ nhật con muốn đi thành phố chơi không?"
"Chơi gì ạ?"
"Đi bách hóa tổng hợp dạo chơi, con có thể chọn một món đồ chơi mình thích."
Hạ Diễm vẻ mặt đầy bất ngờ: "Thật ạ?"
"Ừ, thời gian qua con rất chăm chỉ, thi cử cũng không tồi, vượt qua kỳ vọng của bố mẹ, nên bố mẹ muốn thưởng cho con." Tô Đình sực nhớ ra hỏi, "Con đến đảo Bình Xuyên lâu thế rồi vẫn chưa được đi thành phố chơi bao giờ đúng không?"
Cậu nhóc lắc đầu như trống bỏi.
"Vậy chốt nhé, chủ nhật đi thành phố chơi một ngày."
"Bố có đi không ạ?"
"Có chứ, cả nhà ba người mình cùng đi."
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Hạ Diễm phấn khích ngã vật ra giường, kết quả dát giường quá cứng, cậu ngã xuống không những không nảy lên mà còn phát ra tiếng "uỳnh" một cái.
Tô Đình vốn định mắng vài câu, nhưng thấy cậu bé bị đụng đến ngơ cả người, lời đến bên miệng đổi thành một chữ: "Đáng đời!" Rồi quay người vào bếp.
Chỉ là cô vừa cầm con d.a.o thái lên thì Hạ Diễm đang đau đến nhe răng trợn mắt đã chạy tới, bám tay vào cửa hỏi: "Bố thật sự thấy con thi tốt ạ?"
Tô Đình nghĩ điểm thi hôm nay mới có, Hạ Đông Xuyên làm sao biết cậu thi tốt hay không, nhưng cô không muốn đả kích sự tự tin của cậu bé, nói: "Chắc là con thi tốt hơn dự đoán của bố một chút."
"Thế con có không bị ăn đòn không ạ?"
Nghe câu này, Tô Đình nhớ lại nguyên do cuộc nói chuyện ban nãy, đặt d.a.o xuống khoanh tay nhìn ra cửa hỏi: "Con ủ rũ cụp đuôi về nhà là vì nghĩ thi kém sẽ bị bố đ.á.n.h à?"
"Vâng ạ, anh Bắc Bắc mỗi lần thi không tốt đều bị đ.á.n.h."
"Anh Bắc Bắc là ai?"
"Là hàng xóm cũ nhà mình ạ."
Tô Đình "à" một tiếng nói: "Thế thì con yên tâm, bố con không bạo lực như vậy đâu, sẽ không đ.á.n.h con." Cô cầm d.a.o lên tiếp tục làm việc, một lúc sau thấy Hạ Diễm vẫn chưa đi, nghiêng đầu hỏi, "Con còn việc gì không?"
Hạ Diễm lắc đầu, rồi lại nói: "Cô giáo bảo tối nay cô sẽ đến thăm nhà."
"Cô giáo nào?"
"Cô Đoạn, là mẹ của bạn Hàn Bác Văn ấy ạ, cô là chủ nhiệm lớp con."
Tô Đình biết Hàn Bác Văn, là con thứ hai nhà họ Hàn ở tòa 65, năm nay cũng 6 tuổi, thường ngày chơi khá thân với Hạ Diễm. Mẹ Hàn Bác Văn tên Đoạn Hiểu Anh, có quan hệ rất tốt với Trần Lâm cũng ở tòa 65 và Vương Lệ Hà ở bên cạnh, nhưng Tô Đình chưa giao tiếp nhiều với cô ấy.
Nhưng dù không thân thì đó cũng là giáo viên chủ nhiệm của Hạ Diễm, Tô Đình gật đầu nói: "Được rồi, lát nữa mẹ nói với bố con."
Lúc Hạ Đông Xuyên nấu cơm, Tô Đình đứng bên cạnh kể chuyện điểm thi của Hạ Diễm, cùng với việc học kỳ sau cậu bé không muốn học lại lớp 1.
Biết Hạ Diễm thi trượt, Hạ Đông Xuyên không quá bất ngờ, mãi đến đoạn sau anh mới cau mày: "Không ở lại lớp liệu nó có theo kịp không?"
