Mẹ Kế Yêu Kiều Và Ông Chồng Lạnh Lùng Thập Niên 70 - Chương 56
Cập nhật lúc: 30/12/2025 08:10
Nhìn thấy Hạ Đông Xuyên, một nhóm người xếp hàng chào anh theo kiểu quân đội.
Hạ Đông Xuyên vốn đang nói chuyện với Hạ Diễm, nghe thấy tiếng động liền nhanh ch.óng xoay người, ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu đáp lễ.
Hành động rất bình thường, kể cả trong khu gia đình gặp cấp trên, Hạ Đông Xuyên cũng sẽ chào họ, chỉ là Tô Đình rất ít khi đi cùng anh nên chưa thấy bao giờ.
Lúc này đột nhiên thấy anh chuyển biến thái độ trong nháy mắt, cô cảm thấy rất mới lạ, như được tiếp xúc với một con người khác của anh.
Nhất thời cô nhìn chằm chằm anh hơi lâu, mãi đến khi anh quay đầu hỏi sao thế, cô mới hoàn hồn nói: "Không có gì." Rồi lướt qua anh đi lên trước một bước dài.
Xếp hàng mười mấy phút, cuối cùng cũng đến lượt họ. Tô Đình móc tiền mua hai vé toàn phần, một vé nửa giá.
Mua vé xong, ba người đi về phía cửa soát vé.
Cửa soát vé đông người, sợ Hạ Diễm bị ngã, chưa đến gần Hạ Đông Xuyên đã bế cậu bé lên.
Hạ Diễm từ chỗ chỉ nhìn thấy thắt lưng người khác, giờ có thể nhìn thấy đỉnh đầu người phía trước, cả người phấn khích hẳn lên, ngồi trong lòng Hạ Đông Xuyên nhún nhảy: "Đông người quá đi!"
"Lên thuyền là đỡ thôi."
"Thuyền trông như thế nào ạ?"
Tô Đình thuận miệng nói: "Thuyền thì trông như thuyền chứ sao, lúc con đến đây chẳng phải đã đi thuyền rồi à?"
Hạ Diễm nghiêng đầu hỏi bố: "Lúc con đến đây con đi thuyền rồi ạ?"
"Lúc đấy con ngủ rồi." Hạ Đông Xuyên nói, liếc nhìn Tô Đình một cái.
Tô Đình bị anh nhìn lạnh toát sống lưng, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, nặn ra nụ cười cứng đờ nói: "Đúng rồi ha, xem trí nhớ của em này, quên béng mất chuyện đó, ha ha, ha ha..."
Hạ Đông Xuyên vẻ mặt bình tĩnh ngắt lời điệu cười gượng gạo của cô: "Thuyền đến rồi."
"Thế á? Sao em không nghe thấy tiếng nhỉ?" Tô Đình nghiêng tai, lại kiễng chân nhìn về phía trước, nhưng chỉ thấy đen kịt những đầu người.
"Thuyền chưa bấm còi."
Hạ Đông Xuyên vừa dứt lời, tiếng còi hơi "u u" liền truyền từ mặt biển tới.
Ba năm phút sau, tàu cập bến, cửa soát vé mở ra. Người từ trên thuyền xuống chen vào đám người đang xếp hàng, mọi người tản ra hai bên và chen về phía trước.
Ba người Tô Đình vừa khéo đứng ở giữa. Theo dòng người phía trước tản ra, cô vô thức đi theo sang trái, nhưng chưa đi được hai bước đã bị Hạ Đông Xuyên túm c.h.ặ.t cổ tay: "Bên này."
Lời anh vừa dứt, dòng người xuống thuyền ùa tới cách họ chừng hai ba bước chân, trong khi người phía sau vẫn đang chen lên. Cô cảm thấy mình như biến thành cá mòi đóng hộp, chỉ có thể nương theo lực kéo của Hạ Đông Xuyên mà lảo đảo tiến về phía trước.
Vốn dĩ cô đi đã không vững, giữa chừng còn bị ai đó ngáng chân một cái, cả người mất kiểm soát ngã chúi về phía trước, tiếng hét cũng méo mó theo.
Lúc ngã xuống cô hối hận vô cùng.
Sớm biết hôm nay không nên ra cửa, cô cứ ở nhà nằm ườn cho xong. Ngã kiểu này tuyệt đối sẽ gây ra t.a.i n.ạ.n giẫm đạp, gãy tay gãy chân còn là nhẹ, sợ nhất là mất mạng.
Cô xuyên không còn chưa được một tháng mà ——
Giây tiếp theo, Tô Đình cảm thấy tay phải bị kéo mạnh lên, kéo thẳng cô vào một vòng n.g.ự.c cứng ngắc.
Khi Tô Đình ôm cái mũi bị va đau ngẩng đầu lên, còn chưa nhìn rõ mặt Hạ Đông Xuyên đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: "Đi sang bên phải." Rồi bị anh ôm eo dẫn đi về phía bên phải cửa soát vé.
Suốt quãng đường Tô Đình đều trong trạng thái ngơ ngác, cô không phải tự đi mà là bị kéo đi.
Cho nên khi đứng lại rồi cô vẫn chưa hoàn hồn ngay được, tay vẫn ôm mũi, hơn nửa trọng lượng cơ thể đều dựa vào người đàn ông trước mặt, cho đến khi anh hỏi: "Bị thương à?"
Tô Đình ôm mũi nói giọng ồm ồm: "Không sao."
"Vậy cô đứng thẳng lên được không?" Hạ Đông Xuyên nói rồi cúi đầu nhìn xuống.
Tô Đình nhìn theo tầm mắt anh, phát hiện mình và anh dán vào nhau rất sát, và cánh tay trái của anh vòng qua lưng cô từ bên phải, đặt trên eo sau của cô.
Đã là hạ tuần tháng Tư, nhiệt độ ở đảo Bình Xuyên đã tăng lên. Tô Đình tuy mặc áo sơ mi dài tay nhưng chất liệu mỏng, gần như có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh.
"Tôi không sao."
Tô Đình cúi đầu hạ tay xuống, chống vào cánh tay rắn chắc của Hạ Đông Xuyên để đứng thẳng dậy.
