Mẹ Kế Yêu Kiều Và Ông Chồng Lạnh Lùng Thập Niên 70 - Chương 79
Cập nhật lúc: 30/12/2025 08:14
Hạ Diễm: "......"
Đợi hai bố con nằm lên giường, tắt đèn chuẩn bị ngủ đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Hạ Diễm hơi khó ngủ, nghiêng người nhìn bóng dáng bố trong bóng tối. Nhìn đến mức Hạ Đông Xuyên lại đưa tay vò tóc cậu hỏi: "Nhìn bố chằm chằm làm gì?"
Do dự một hồi, Hạ Diễm mở miệng hỏi: "Bố ơi, bố với mẹ vẫn sẽ ly hôn ạ?"
Tuy mẹ bảo sẵn sàng nuôi cậu, nhưng trong lòng cậu vẫn không mong bố mẹ ly hôn, vì cậu không muốn xa bất kỳ ai trong hai người, muốn ở bên họ mãi mãi.
Trong bóng tối, Hạ Đông Xuyên mở mắt nhưng không lên tiếng ngay, im lặng hồi lâu mới hỏi: "Mẹ con bảo muốn ly hôn với bố à?"
Hạ Diễm lắc đầu: "Không ạ, nhưng mẹ bảo nếu sau này bố đối xử không tốt với mẹ thì mẹ sẽ ly hôn."
Hạ Đông Xuyên nói: "Vậy thì bố sẽ luôn đối tốt với mẹ con, nên chúng ta sẽ không ly hôn."
"Vâng..."
Hạ Diễm thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại nhớ tới lời Vu Hồng Chi: "Nhưng bố mẹ người khác đều ngủ chung, nếu bố mẹ không ly hôn, tại sao không ngủ chung ạ? Bố ơi, có phải mẹ không thích ngủ cùng bố không? Mẹ không ngủ cùng bố, thế con có thể ngủ cùng mẹ không ạ?" Vốn dĩ tối nay cậu muốn ngủ cùng mẹ, nhưng sợ bố buồn nên không dám nói.
Hạ Đông Xuyên: ...... Được rồi, đang cố gắng đây, đừng chọc vào tim đen bố nữa.
Lật người, bịt miệng cậu nhóc đang định líu lo tiếp: "Ngủ đi."
Cuối tháng, Tô Đình và Hạ Đông Xuyên đưa Hạ Diễm lên thành phố một chuyến nữa để gửi đồ về cho nhà họ Tô.
Trước khi giao gói đồ cho nhân viên bưu điện, Tô Đình cứ thấp thỏm không yên, sợ đồ mình chuẩn bị không phù hợp, cũng lo bức thư viết sẽ lộ tẩy. Nhưng đến khi cầm tờ biên lai trong tay, cô lại thấy nhẹ nhõm cả người.
Dù sao đồ cũng gửi đi rồi, cô không thể chặn lại được nữa, có lo lắng cũng vô dụng.
Hơn nữa chuyện xuyên không này nọ, ở thời đại 50 năm sau xuyên không đang thịnh hành cũng chẳng mấy ai tin, huống chi là thập niên 70 bây giờ. Trước đây là do cô lo bò trắng răng thôi.
Nghĩ thông suốt rồi, Tô Đình vui vẻ đi theo hai bố con Hạ Đông Xuyên bắt xe đến công viên thành phố Dung.
Công viên thành phố Dung là một khu lâm viên cổ điển, được xây dựng từ triều Tấn, đến nay đã hơn một ngàn năm. Trong thời gian đó lâm viên trải qua nhiều lần mở rộng, sau giải phóng cũng được tu sửa vài lần, quy mô hiện tại đã rất đáng kể.
Đến ngày nay, công viên thành phố Dung đã trở thành địa điểm vui chơi giải trí không thể thiếu của người dân địa phương, dùng lời đời sau mà nói thì đây là danh thiếp của thành phố.
Hôm nay là chủ nhật, du khách đến công viên tất nhiên rất đông. Người ngắm cảnh, kẻ du hồ, còn có phụ huynh dẫn con đi thả diều, khiến Hạ Diễm nhìn mà thèm thuồng.
Tô Đình nhìn thấy hết, chạy đi hỏi thăm một chút.
Diều làm bằng giấy, chất lượng không tốt lắm nhưng giá rẻ, quan trọng hơn là không cần phiếu, nên cô hào phóng mua một con diều hình con thỏ để chơi cùng Hạ Diễm.
Còn Hạ Đông Xuyên, người này tuy không đến mức cổ hủ nhưng ra đường rất chú trọng hình tượng, hiếm khi làm mấy trò thiếu chín chắn này.
Có diều, Tô Đình đưa cuộn dây cho Hạ Diễm, hỏi: "Biết thả không?"
Hạ Diễm khẳng định chắc nịch: "Biết ạ!"
"Thế được, mẹ cầm diều, con vừa thả dây vừa chạy về phía trước nhé." Tô Đình nói rồi lùi lại mười mấy bước, kéo giãn khoảng cách với Hạ Diễm rồi hô, "Chạy!"
Hạ Diễm bắt đầu chạy, vừa chạy vừa thả dây.
Tô Đình cũng chạy theo, cố tìm cơ hội thả diều ra.
Nhưng chạy mãi chạy mãi, Tô Đình phát hiện có gì đó sai sai. Sợ dừng lại sẽ làm đứt dây diều, đành vừa chạy vừa hét: "Con chạy xuôi gió làm gì? Phải chạy ngược gió! Ngược gió!"
Hạ Diễm không hiểu lắm thế nào là ngược gió, luống cuống dừng lại.
Nhìn bộ dạng hoảng loạn của cậu, Tô Đình chỉ biết đưa tay day trán, chỉ về phía những đứa trẻ lớn hơn đang thả diều cách đó không xa, đang định bảo chúng chạy về một hướng thì Hạ Đông Xuyên đã đón lấy cuộn dây từ tay cậu bé: "Để bố."
"Bố!"
"Bố thả lên rồi đưa cho con." Hạ Đông Xuyên cúi đầu nói.
Hạ Diễm gật đầu lia lịa: "Vâng vâng!"
Hạ Đông Xuyên lại hỏi: "Còn chạy nổi không?"
"Còn được ạ." Tô Đình nói rồi điều chỉnh vị trí, cùng Hạ Đông Xuyên trước sau chạy ngược gió.
