Mị Vương Sủng Thê: Quỷ Y Hoàn Khố Phi - Chương 266: Thế Nào Gọi Là Đại Gia!
Cập nhật lúc: 05/09/2025 21:50
Bây giờ khả năng sống sót của họ ngày càng nhỏ. Nếu chia số đan dược này ra, e rằng không ai sống nổi. Nếu dồn cho một người, người đó có lẽ còn một tia hy vọng.
Đông Phương Ngọc cũng không nhận lấy đan dược, suy nghĩ của hắn cũng giống như Cung Thiếu Khanh.
“Cung đại ca, Đông Phương, với tốc độ của ta, càng không có khả năng sống sót, hai huynh giữ lại đi.”
Ánh mắt Liễu Thấm Nguyệt kiên định và quyết đoán, trực tiếp giao hết số đan dược cho Cung Thiếu Khanh và Đông Phương Ngọc.
Trong bốn người, tốc độ của nàng là chậm nhất. Nếu không phải vì nàng, tốc độ của mọi người còn có thể nhanh hơn vài phần. Nàng không muốn làm liên lụy mọi người nữa.
Ngay lúc mọi người đang từ chối Hồi Khí Đan, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe của Bách Lý Hồng Trang vang lên: “Trên người ta vẫn còn Hồi Khí Đan, các huynh không cần lo lắng.”
Nàng từ trước đến nay không thích đánh trận không có sự chuẩn bị. Mặc dù nhiệm vụ lần này không nguy hiểm, nàng vẫn chuẩn bị rất nhiều thứ để phòng cho mọi tình huống.
Không ngờ, lần này ra ngoài lại thật sự gặp phải…
Khi Bách Lý Hồng Trang vừa dứt lời, ánh mắt của ba người Cung Thiếu Khanh đều đổ dồn về phía nàng.
Bách Lý Hồng Trang thần sắc lãnh đạm như gió. Là một luyện dược sư, thứ nàng không thiếu nhất chính là những loại đan dược mà nàng có thể luyện chế.
Dược liệu để luyện chế Hồi Khí Đan không đắt, quá trình luyện chế cũng không phức tạp, Bách Lý Hồng Trang đã sớm chuẩn bị rất nhiều.
Chỉ thấy Bách Lý Hồng Trang từ trong túi Càn Khôn lấy ra ba bình sứ trắng, lần lượt đưa cho ba người Cung Thiếu Khanh.
Đông Phương Ngọc mở bình sứ ra xem, bên trong có đến mười viên Hồi Khí Đan.
Một người một lọ, chẳng phải có nghĩa là trên người Bách Lý Hồng Trang mang theo bốn mươi viên Hồi Khí Đan sao?
Đây là ra ngoài rèn luyện sao? Đây là ra ngoài bán đan dược thì có?
Đông Phương Ngọc rất muốn hỏi một câu. Từ trước đến nay, tu luyện giả mà hắn quen biết không hề ít, nhưng người ra ngoài mang theo nhiều đan dược như Bách Lý Hồng Trang, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp.
Quá đại gia!
Hồi Khí Đan tuy chỉ là nhất phẩm đan dược, nhưng vì nhu cầu của tu luyện giả đối với nó rất lớn, nên giá cả cũng không hề rẻ.
Bách Lý Hồng Trang một lúc lấy ra nhiều đan dược như vậy, đó chính là hào phóng thực sự!
Gương mặt xinh đẹp yêu kiều của Liễu Thấm Nguyệt ánh lên vẻ kinh ngạc. Nàng chớp chớp mắt, dù bản thân là luyện dược sư, trên người cũng chưa từng mang theo nhiều đan dược như vậy.
Số lượng này thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Gương mặt tảng băng của Cung Thiếu Khanh sau khi thấy số đan dược này cũng có dấu hiệu sụp đổ. Y nhìn sâu vào Bách Lý Hồng Trang một cái: “Cảm ơn.”
Trong thời khắc nguy hiểm này, có những viên đan dược này, họ liền có thêm một phần hy vọng sống sót.
Hành động này của Bách Lý Hồng Trang đối với họ mà nói có ý nghĩa phi thường.
Gương mặt thanh tú thoát tục nở một nụ cười rạng rỡ vô tư: “Không sao, không đủ thì chỗ ta vẫn còn.”
Đông Phương Ngọc đang lao đi vun vút nghe được câu này của Bách Lý Hồng Trang, chân loạng choạng một cái. Nha đầu này… định kích thích người ta đến c.h.ế.t sao.
“…” Cung Thiếu Khanh im lặng. Gặp phải một đồng đội vừa kỳ quặc vừa xa hoa như vậy, y cũng không biết nên nói gì.
Chỉ có trong mắt Liễu Thấm Nguyệt là có thêm vài phần thâm ý. Là một luyện dược sư, nàng rất hiểu về thị trường đan dược.
Hồi Khí Đan gần như vừa xuất hiện sẽ bị tu luyện giả giành mua hết sạch. Muốn giành được nhiều Hồi Khí Đan như vậy, phải cần bối cảnh thế nào mới có thể làm được?
Hoặc là… chính Bách Lý Hồng Trang là một luyện dược sư!
Liễu Thấm Nguyệt cũng không đoán ra được rốt cuộc là khả năng nào. Dù sao bản thân nàng cũng là luyện dược sư, Bách Lý Hồng Trang là luyện dược sư cũng chưa chắc là không thể.
(Hết chương)