Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn - Chương 113: Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:11
Bởi vì trong công viên này đều là các bà bác ông cụ lớn tuổi, nên cho dù Lương Yên nghênh đón nhìn thẳng mặt vào người ta không cần né tránh cũng chẳng có ai nhận ra cô, Lục Lâm Thành cũng chỉ đơn giản đội một chiếc mũ lưỡi trai lên đầu, thỉnh thoảng có một lão thái thái đi ngang qua sẽ liếc nhìn anh ta một cái, cũng không biết là vì cảm thấy Lục Lâm Thành thoạt nhìn rất quen mắt hay chỉ đơn thuần là thấy tiểu tử này có ngoại hình vô cùng đẹp trai nữa.
Lúc hai người ra ngoài đều cố ý ăn mặc bình thường, quần áo đậm màu, đứng giữa các bà bác ông cụ lại có một cảm giác hài hòa không thể giải thích được.
Cho nên mới nói, những nghệ sĩ nổi tiếng đi ra ngoài đường thường che chắn bản bản thân mình kín mít nhất có thể, gì mà khẩu trang, gì mà kính râm, tất cả chỉ là làm ra vẻ, dường như rất sợ bị người khác nhận ra, nhưng rồi cuối cùng người dễ thu hút sự chú ý của mọi người nhất trong đám đông lại chính là bạn . Cứ ăn mặc bình thường như vậy lại hay, bây giờ xã hội này tất cả mọi người đều bận rộn với công việc của chính mình, nào có ai rảnh rỗi đến mức mỗi ngày đi quan tâm một người qua đường trông như thế nào, rốt cuộc có phải là minh tinh nổi tiếng hay không đâu.
Lương Yên khẽ ngâm nga theo nhạc nền của bài nhảy vuông, cuối cùng vẫn không nhìn được ngẩng đầu lên nhìn Lục Lâm Thành: “Anh gọi tôi ra đây làm gì?’’
Ánh mắt Lục Lâm Thành nhìn xa xăm: “Đến những nơi trước kia chúng ta đã từng đến sẽ phần nào giúp cho em nhanh chóng khôi phục lại trí nhớ.’’
Anh đã xin tư vấn của mấy bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước, tất cả bọn họ đều nói rằng đối với những bệnh nhân mất trí nhớ, việc tái diễn một số ký ức khắc sâu vào tâm trí họ trong quá khứ sẽ hỗ trợ kích thích phục hồi trí nhớ.
Lục Lâm Thành trăn trở nhớ lại những ký ức câu chuyện khắc sâu giữa mình và Lương Yên, lại còn phải làm sao để tái diễn lại một các thuận lợi nhất, vì thế anh đã ngay lập tức nghĩ đến công viên này.
Lương Yên còn tưởng rằng Lục Lâm Thành hẹn cô ra đây là có chuyện lớn quan trọng gì muốn thông báo, nhưng loại chuyện mất trí nhớ này ngay cả chính bản thân cô còn cảm thấy không cần thiết phải khôi phục, không biết tại sao Lục Lâm Thành lại tỏ ra sốt sắng đến thế, lập tức nhảy từ trên tảng đá xuống: “Trước kia tôi đã từng đến đây sao? Cùng với anh?’’
Lục Lâm Thành đưa tay bắt lấy cổ tay cô: “Đi theo tôi.’’
Lương Yên tránh khỏi bàn tay anh, rõ ràng đang rất không vui, đứng cách xa Lục Lâm Thành một chút, nhìn xung quanh nói: “Lôi lôi kéo kéo cái gì vậy, bị chụp ảnh thì phải làm sao?’’ Mặc dù ở đây đều là những người trung niên hoặc lớn tuổi, nhưng ngộ nhỡ vẫn còn một bà bác nào đó chưa phai mờ tuổi teen vẫn có tinh thần theo đuổi thần tượng thì sao? Ly hôn cũng đã ly hôn rồi mà bây giờ còn bị chụp ảnh ở bên cạnh nhau thì còn ra dáng vẻ gì nữa chứ.
Lục Lâm Thành đưa tay bắt hụt, vân vê ngón tay: “Cũng tốt.’’
Hai người thoải mái từ từ đi dạo xung quanh hồ nhân tạo trong công viên hai vòng.
Lục Lâm Thành đi rất chậm, đây chính là chuyện lãng mạn nhất có liên quan đến Lương Yên trong ký ức của anh, trước đây khi Lương Yên gọi anh đến công viên giải trí dành cho người già này, cô còn vỗ n.g.ự.c đảm bảo tất cả bà bác ông cụ ở đây đều không nhận ra anh, sẽ không có người chụp lén hai người bọn họ nữa.
Lúc ấy anh đã cau mày nhìn Lương Yên vỗ n.g.ự.c đảm bảo, sau đó miễn cưỡng cùng cô đi dạo xung quanh chiếc hồ nhân tạo trong công viên này hai vòng.
Anh nhớ rõ lúc đi tản bộ Lương Yên vẫn một mực cố ý hay vô tình trò chuyện với mình, nhưng từ đầu đến cuối anh lại nghiêm mặt tựa như một cái hũ nút, không trả lời cũng như không quan tâm đến cô.
Đi hết vòng thứ hai, Lục Lâm Thành dừng lại, nhìn gò má Lương Yên, hơi dè dặt hỏi: “Cảm giác thế nào, có nhớ ra được gì không?’’
Lương Yên chậm rãi nghiêng đầu, ném cho anh một vẻ mặt phức tạp kiểu “Tôi nên nhớ ra chuyện gì sao?’’
Lục Lâm Thành hơi sửng sốt: “… Hay là chúng ta lại đi thêm hai vòng nữa.’’
Lương Yên nhìn anh, rốt cuộc không thể nhịnđược nữa, nói: “Lục Lâm Thành, anh rãnh rỗi quá nhỉ?’’ Cho nên hôm nay hắn gọi cô ra đây là để tìm lại ký ức đã đánh mất cho người vợ trước của mình ư? Từ khi nào mà thời gian của một ảnh đế lại không đáng giá thế này?
Lục Lâm Thành rất rảnh rỗi: “…”
Lương Yên không thể làm gì khác hơn là lại cùng đi với Lục Lâm Thành một lúc nữa, không biết rốt cuộc là cô tìm lại trí nhớ cho Lục Lâm Thành hay là Lục Lâm Thành đang tìm cho cô nữa. Hai người đang đi trên đường thì đụng phải một bà mẹ trẻ đang bế con mình dạo bộ, lúc đi ngang qua bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thành, cuối cùng không thể nén nổi tò mò ôm đứa nhỏ chạy đến: “Xin hỏi anh là Lục Lâm Thành sao?’’