Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn - Chương 140: Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:12
Lục Lâm Thành nhìn thấy sắc mặt Lương Yên thay đổi còn nhanh hơn cả lật sách, nhíu mày: “Không chào đón tôi sao?’’
Lương Yên: “………………” Vô nghĩa!
……
Lục Lâm Thành ngồi ở trên sô pha, nghiêm cúi cúi đầu lật xem cuốn từ phổ của đơn khúc mà Lương Yên sẽ thể hiện, Lương Yên trốn trong nhà vệ sinh, hầm hầm hừ hừ gọi điện thoại cho Khương Mộc.
Nhưng Khương Mộc còn mở miệng sớm cả Lương Yên, lại còn dùng giọng điệu tranh công nói: “Sao rồi? Có hài lòng với giáo viên mới không?’’
Lương Yên chống nạnh: “Hài lòng cái đầu quỷ anh í! Anh gọi chồng cũ của tôi đến đây là có ý gì?’’
Khương Mộc: “Cái, cái gì cơ? Chồng cũ?!”
Lương Yên nhìn về phía phòng khách một cái: “Đúng vậy!’’
Khương Mộc: “Rõ ràng tôi đã tìm cho cô một thầy giáo dạy thanh nhạc ở Học viện Âm nhạc vừa có giá trị nhan sắc đỉnh cao vừa có thực lực tài năng, hội tụ đầy đủ yếu tố của một nam thần tên là Vương Nghiễm rồi cơ mà. Cô có biết để tìm được hắn khó khăn đến nhường nào không, tôi phải nhờ rất nhiều mối quan hệ mới liên lạc được với hắn đấy.’’
“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?’’ Lương Yên cúp điện thoại, vẻ mặt đầy nghi hoặc quay lại phòng khách.
Đúng lúc này Lục Lâm Thành lại vừa khéo ngẩng đầu lên nhìn cô, tựa như đã sớm biết cô muốn hỏi cái gì, nói: “Vương Nghiễm là bạn của tôi, những ngày sắp tới hắn hơi bận nên tôi sẽ dạy thay hắn mấy buổi.’’
Lương Yên: “Tại sao chỗ nào cũng đều là bạn của anh hết vậy?’’ Đồng Lôi trong đoàn phim là bạn của anh ta, lại còn là bạn tốt đến mức đích thân chạy đến thăm ban, thầy giáo dạy thanh nhạc mà Khương Mộc tìm cho cô cũng là bạn của anh ta, lúc này còn trực tiếp đến đây dạy thay cho bạn mình, Lục Lâm Thành mà cũng có những lúc rảnh rỗi đến phát hoảng như thế này sao?
Vẻ mặt Lục Lâm Thành vô cùng nghiêm túc: “Lương Yên, mặc kệ là ai đến dạy em cũng đều giống nhau cả mà.’’
Lúc đầu Lương Yên còn muốn trả về cho anh ta một câu “Bệnh xà tinh”, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trước mắt, lại đột nhiên do dự.
Năm xưa Lục Lâm Thành ra mắt với vai trò là một idol đã cầm trong tay giải thưởng nam ca sĩ xuất sắc nhất, sau khi lấn sân sang diễn xuất còn giành được Thập đại kim khúc* hàng năm, ít nhất về trình độ chuyên môn trong lĩnh vực ca hát là điều không thể bàn cãi.
(*Thập đại kim khúc: Mười ca khúc vàng.)
Lương Yên bỗng nhiên mỉm cười: “Tôi có thời gian học, chỉ sợ anh không có can đảm dạy mà thôi.’’
Lục Lâm Thành: “Hử?’’
Sau khi Lương Yên chính thức khai giọng, Lục Lâm Thành mới chân chính hiểu được hàm ý sâu xa trong lời nói của cô.
Phiên bản trực tiếp của tiếng hát này có thể vờn quanh cả âm thanh lập thể* 360 độ, thậm chí còn đáng sợ hơn cả việc nghe trong âm tần.
(*Âm thanh lập thể (tiếng Anh: Stereophonic sound) hay âm lập thể, âm thanh nổi là phương pháp mô phỏng lại âm thanh tạo ra ảo giác giống như tai đang nghe âm đó từ nhiều hướng. Để làm được điều này, người ta thường sử dụng nhiều loa (hay tai nghe) riêng biệt, phát và tạo hiệu ứng âm thanh đa chiều. Nguồn Wiki.)
Hơn nữa thái độ học tập của Lương Yên cũng không hề nghiêm túc chút nào, cà lơ phất phơ ngồi bên cạnh vừa hát vừa nhìn Lục Lâm Thành đang dần mất kiên nhẫn nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, mỉm cười.
Lục Lâm Thành nghe mà đau hết cả đầu, cuối cùng không thể nhịn được nữa mở miệng kêu ngừng lại: “Đừng hát nữa.’’
Lương Yên nhìn anh bằng một ánh mắt tràn đầy khiêu khích, cô cũng đã làm đến mức độ này, chính là muốn anh quăng bản thảo chạy lấy người đấy.
Lục Lâm Thành hít một hơi thật sau, ép buộc chính mình bình tĩnh lại: “Đầu tiên em cứ nghe tôi hát trước một lần đã.’’
Trong quá trình đào tạo học sinh sinh viên, điều mà các trường học chú trọng nhất vẫn là nguyên tắc dạy học theo trình độ, Lương Yên chưa từng được học hệ thống lý thuyết âm nhạc cơ bản hay kiến thức hòa âm phối khí gì đó, mục đích chủ yếu của khóa học lần này chỉ để thể hiện ca khúc nhạc phim kia tốt hơn một chút mà thôi, cho nên muốn thay đổi được bản tính âm si trời sinh này quả thực là điều không thực tế chút nào, có thể dạy cho cô có khả năng hát tốt bài hát này là được rồi.
Lục Lâm Thành cất giọng hát một đoạn bài “Sau khi gặp được anh”.
Nghe Lục Lâm Thành hát xong mà ánh mắt Lương Yên dường như cũng sắp biến thành màu xanh biếc* rồi.
(*Ánh mắt màu xanh chỉ lòng đố kỵ ghen tị hâm mộ.)
Ghen tị quá đi mất!
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà cùng một bài hát giống nhau nhưng giọng hát của một số người nghe như âm thanh được thiên sứ hôn lên mặt mình, còn có người thì lại giống như bị ma quỷ cấu véo gào khóc thảm thiết thế này.
Sở dĩ giọng hát chệch tông của cô có thể chệch đến tận Trảo Oa quốc* cũng có một phần nguyên nhân là do bản thân cô không biết được nhạc điệu chính xác của nó như thế nào, dĩ nhiên là âm thanh bật thốt ra ngoài miệng càng nghe càng thấy kỳ quái hơn rồi. Bây giờ được nghe Lục Lâm Thành hát một đoạn, Lương Yên mới phát hiện hóa ra giai điệu của ca khúc này lại hay đến thế.