Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn - Chương 18: Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:08
Cách đó không xa là MC Lưu Hồng Lương trước đó đã lựa chọn nghề nghiệp “chủ thầu”, toàn thân mặc một bộ âu phục màu đen phối với chiếc áo thu đông màu đỏ bên trong, đầu đội mũ bảo hộ, cánh tay kẹp một tập công văn, chân đi đôi giày da cá sấu, dùng tư thế ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c giống như một đại ca đi trên công trường.
Đi theo bên cạnh còn có biên đạo chương trình và quay phim.
Lúc Lưu Hồng Lương đi ngang qua Lương Yên, nhìn thấy dáng vẻ mỏng manh gầy yếu của cô đứng đó một mình, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô một cái: “Lương Yên, làm việc cho tốt, ca ca nhất định sẽ không nợ tiền công của cô đâu.’’
Lúc sáng trong trò chơi lựa chọn nghề nghiệp, vì sự kiện lúng túng xảy ra giữa chừng, cuối cùng Lương Yên chỉ có thể chọn nghề nghiệp “công nhân công trường’’ còn dư lại sau khi mọi người đã chọn hết, nhiệm vụ của trò chơi cũng rất đơn giản: “Chuyển gạch.’’
Lưu Hồng Lương là chủ thầu, có nhiệm vụ phải kiếm đủ tiền để trả lương cho công nhân dưới trướng mình. Nghề nghiệp tổng giám đốc bá đạo được yêu thích cuối cùng lại rơi vào tay thần tượng nhỏ tuổi nhất Nghiêm Chuẩn, còn Tần Nguyệt Thi dĩ nhiên sẽ lựa chọn công việc giáo viên tiểu học để phù hợp với hình tường ôn nhu điềm tĩnh của cô ấy.
Lưu Hồng Lương chào hỏi và dặn dò Lương Yên xong lại tiếp tục đi kiếm tiền lương phát cho công nhân, Lương Yên ngây người bất động nhìn đống gạch xây dựng chất cao thành một ngọn núi nhỏ trước mặt mình, cho đến khi nhân viên tạp vụ NPC* Tiểu Tráng được nhân viên sắp xếp xuất hiện.
(*NPC (từ viết tắt của: non-player character) là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được. Trong những video game thì nhân vật được này được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo. Còn trong các trò chơi nhập vai thì chúng được điều khiển bởi những gamemaster hay trọng tài.)
Lương Yên nhìn thân hình cường tráng của NPC Tiểu Tráng cảm động không thôi: ‘Tiểu Tráng, cậu đến đây để giúp tôi chuyển gạch sao? Cảm ơn cậu…’’
“Không, không phải.’’ Tiểu Tráng lắc đầu phủ nhận, sau đó đẩy một chiếc xe rùa nhỏ thường thấy trong các công trường từ sau người mình ra, “Cái này cho cô, không cần phải cảm ơn, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi.’’
Lương Yên: “………………”
Trong công trường bụi bặm, những âm thanh ồn ào chói tai không ngừng vang lên lên kích thích màng nhĩ của mọi người, chiếc mũ bảo hộ trên đỉnh đầu Lương yên còn lớn hơn đầu cô rất nhiều, cánh tay nhỏ gầy mảnh khảnh liên tục bỏ những viên gạch nhỏ vào trong xe rùa, sau đó lảo đảo đẩy xe đến địa điểm được chỉ định.
Mặc dù lúc mới bắt đầu Lương Yên còn mặt ủ mày chau một chút, nhưng sau khi bấm giờ lập tức tập trung tinh thần bắt tay vào làm việc, chỉ trong chốc lát đã nắm được kỹ năng sử dụng thành thạo chiếc xe cút kít một bánh này, bắt đầu đẩy xe đi nhanh như bay.
Biên kịch chương thấy động tác nhanh nhẹn của của Lương Yên trong lòng cũng trở nên căng thẳng, vì thế mở miệng nhắc nhở Lương Yên không cần phải làm việc quá chăm chỉ đâu.
Lương Yên vừa đẩy chiếc xe tấp đầy gạch, vừa thở hổn hển phát biểu cảm nhận của mình về công việc: “Tôi cảm thấy làm một công nhân xây dựng thực sự không hề dễ dàng chút nào, công việc của bọn họ quả thật rất vất vả.’’
“Mỗi một công nhân đều giống như một cái đinh ốc không thể thiếu trong việc xây dựng thành phố, nhờ sự lao động cần cù của bọn họ mà chúng ta mới có một cuộc sống tốt đẹp như bây giờ.’’ Lương Yên vừa nói vừa loảng xoảng đổ đống gạch xuống địa điểm đã chỉ định.
Bởi vì cô làm việc quá tập trung nên không hề chú ý đến biểu cảm trợn mắt há hốc mồm của mấy quay phim và biên kịch chương trình đang đi theo ghi hình xung quanh mình.
Trên trán Lương Yên rịn ra một tầng mồ hôi thấm ướt những sợi tóc nghịch ngợm chui khỏi mũ rơi xõa xuống, chiếc mũ bảo hộ quá lớn khiến cô phải một tay chuyển gạch, một tay giữ lấy, cả người từ trên xuống dưới lấm lem bụi đất, nhưng vì làn da trắng tinh và khuôn mặt xinh đẹp của mình, cho dù là mặt xám mày tro đi chăng nữa cũng mang lại cho người ta cảm giác giống như cô là cô bé lọ lem bị mẹ kế ngược đãi.
Chỉ là cô bé lọ lem trong những câu chuyện cổ tích vẫn luôn nhẫn nhục chịu đừng chờ đợi Hoàng tử đến cứu mình còn Lương Yên chắc chắn sẽ không làm như vậy…
Biên kịch chương trình cũng kinh hãi đến mức quên cả nội dung đã ghi chép lại trong quyển sổ nhỏ vẫn luôn mang theo bên mình.
Người này thực sự là… Bà xã của Lục Lâm Thành sao?
Người này thực sự là… Nữ diễn viên mà cả giới giải trí gánh không gánh nổi, xách không xách nổi sao?
Đâu phải là cô bé lọ lem, đây rốt cuộc là người phụ nữ quái quỷ gì vậy?
Biên kịch cảm thấy mình sắp nổi điên rồi, sau khi xác định được Lương Yên đảm nhận nhiệm vụ chuyển gạch của một công nhân, ngay cả kịch bản để tổ hậu kỳ cắt nối biên tập lại bọn họ cũng đã viết xong rồi. Kịch bản như sau : Lương Yên sẽ là một cô gái yếu đuối chuyển gạch ở công trường bụi bặm này, bởi vì thể lực quá kém nên vừa mới chuyển được hai chuyến đã té ngã bị thương rồi bắt đầu khóc nhè. Nhưng lại nhìn thấy các công nhân trên kia vì kế sinh nhai mà không ngừng nổ lực cố gắng, bị sự hiền lành và cần cù của bọn họ làm cho cảm động, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của nhân viên tạp vụ, cô đã tìm lại được lòng tự tin của mình, trong ánh tà dương huyền ảo, một bóng lưng yếu đuối cắn răng chuyển nốt số gạch ngày hôm nay.