Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn - Chương 20: Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:08
Giống như thế giới giải trí này vậy, những cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp tựa cá diếc qua sông, ai cũng đỏ mắt nhìn vào số lượng tài nguyên có hạn trong giới.
Lương Yên đã từng xem qua bức ảnh lúc nhỏ của Lục Lâm Thành, một thằng nhóc năm tuổi đã bày đặt học cách làm mặt thối, nhưng làn da trắng nõn vừa nhìn một cái cũng biết sau này sẽ trở thành một người đàn ông hại nước hại dân khiến không biết bao nhiều người hâm mộ kêu gào thảm thiết phía dưới “Chồng của em lúc nhỏ sao có thể đáng yêu như thế này.’’
Lương Yên khinh bỉ cười một tiếng.
Với dáng vẻ yếu ớt như gà rù của Lục Lâm Thành trong bức ảnh, nếu như cùng trang lứa với cô, chỉ cần một tay cô cũng có thể bẻ người này thành hai.
Nhưng mà bây giờ chắc chắn một Lương Yên không có bản lĩnh sẽ bị Lục Lâm Thành cao hơn một cái đầu kia bóp chết, cô vừa trở lại thành phố B đã bị người chiếm tiện nghi, cuối cùng ngay cả khóc cũng không có chỗ để khóc.
Chỉ cần nghĩ đến việc bản thân mình lại bị xem là một con búp bê t.ì.n.h d.ụ.c ngoài đời thật, lửa giận trong lòng Lương Yên lại bốc lên ngùn ngụt, còn cả thái độ ngày hôm sau của Lục Lâm Thành, tựa như cô tồn tại trên thế gian này cũng chỉ để anh ta giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi.
Lương Yên đã hoàn thành nhiệm vụ trước thời gian quy định, ê kip sản xuất còn chưa sắp xếp nhiệm vụ mới, cho nên cô chỉ có thể nhàm chán ngồi trên bậc thang ở công trường, trong đầu không ngừng tưởng tượng muốn băm vằm JJ đã phạm tội với mình của Lục Lâm Thành.
Sẽ lấy một con d.a.o thái chuối tiêu*, răng rắc răng rắc cắt nhỏ tiểu JJ của anh ta, ha ha ha ha ha ha ha.
(*Dao cắt chuối tiêu)
Trên phim trường, Lục Lâm Thành vừa mới kết thúc công việc, đang ở trong phòng trang điểm tháo tóc giả bỗng nhiên hắt xì một cái.
Người đại điện Trác Dương vẻ mặt vô cùng nghiêm túc đẩy cửa đi vào, tiếng giày cao gót nện trên mặt đất vang lanh lảnh, nhân viên trang điểm hơi sợ người đại diện có biệt danh “Trác thiết diện*” này của Lục Lâm Thành, cúi đầu khom lưng lên tiếng chào hỏi rồi dè dặt tiếp tục tháo bộ tóc giả.
(*Thiết diện: Mặt sắt, thường chỉ những người lạnh lùng kiêu ngạo không hề kiêng dè người khác.)
Lục Lâm Thành nhìn Trác Dương đang bày một vẻ mặt thúi hoắc trong gương, hỏi: “Có chuyện gì vậy?’’
Trác Dương kéo một chiếc ghế trang điểm ngồi xuống bên cạnh, thanh nhã mà kênh kiệu bắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực, hầm hừ nói: “Cái người phụ nữ tên Lương Yên này không biết gần đây lại đang làm chuyện xấu gì?’’
Lục Lâm Thành rất ít khi nghe được cái tên Lương Yên từ miệng người đại diện của mình, lại hỏi: “Cô ấy làm sao?’’
Trác Dương đưa điện thoại di động của mình cho Lục Lâm Thành: “Anh nhìn đi.’’
Trong đó đều là những trò “Tác oai tác quái” mà Lương Yên đã làm mấy ngày này, bao gồm bức ảnh chụp trộm cô một mình đi ăn lẩu trên Super Topic, còn có lời tuyên bố hùng hồn rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ đi ăn lẩu cùng với Lục Lâm Thành, và cả bài viết hot trong diễn đàn sáng hôm nay rằng trong một chương trình tạp kỹ, nữ diễn viên Lương Yên đã để lộ thông tin mình không biết số điện thoại của Lục Lâm Thành.
Trác Dương vừa nhìn thấy bài viết này đã ngay lập tức gọi điện cho người trong ê kíp sản xuất “Sự thách thức của người dũng cảm’’, kết quả người ta nói người này, con mẹ nó, thực sự chính là Lương Yên.
Lục Lâm Thành nhìn vào màn hình điện thoại, chân mày nhíu chặt thành chữ “xuyên (川)”.
WeChat của Lục Lâm Thành rất riêng tư, cho nên không thêm Lương Yên vào, để tiện liên lạc nên đã để cô ta lưu số điện thoại của mình, mặc dù từ trước đến nay hai người chưa bao giờ gọi cho nhau nhưng số điện thoại anh đưa cho rõ ràng là số thật.
Sao có thể không tồn tại?
Trác Dương: “Có phải người phụ nữ này lại muốn dựa vào sự nổi tiếng của anh để lăng xê mình không? Mấy ngày hôm trước anh về thành phố B có gặp cô ta không?’’
Lục Lâm Thành trả điện thoại lại cho Trác Dương, xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, trả lời: “Có gặp.’’ Hơn nữa không hiểu tại sao lại còn bị cô oán giận.
Trác Dương: “Tôi đã xóa bài viết này rồi, ê kíp sản xuất bên kia nói rằng có lẽ là do một thực tập sinh mới vào chạy đi đăng tin lung tung.’’ Cô lấy điện thoại ra, “Tôi phải gọi cho Lương Yên để hỏi xem rốt cuộc cô ta đang muốn làm cái gì?’’
Lục Lâm Thành nghe vậy, lại nghĩ đến trước đây mỗi lần Lương Yên gặp Trác Dương thì giống như chuột thấy mèo, ngăn cản nói: “Không cần, cứ thế mặc cô ấy đi.’’
Lục Lâm Thành đã quay suốt một ngày, lúc này cảm thấy hơi mệt mỏi, nhắm mắt dưỡng thần: “Ngoài chương trình tạp kỹ này ra, cô ấy không còn lịch trình khác nữa đâu, chuyện này cứ coi như xong đi.’’
Trác Dương để điện thoại xuống, từ chỗ ngồi của cô chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của Lục Lâm Thành, chàng thiếu niên năm đó giờ đây đã hoàn toàn trở thành một người đàn ông trưởng thành, những đường nét trên khuôn mặt tăng thêm mấy phần lạnh lùng cứng rắn.