Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn - Chương 232: Mọi Người Đều Mong Chúng Tôi Ly Hôn
Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:15
(*Biên niên thể : Là một thể loại sách sử truyền thống của Trung quốc, biên tập sự việc theo thứ tự ngày, tháng, năm.)
Rõ ràng blog này đã sưu tầm tổng kết tất cả các tin đồn bát quái về Lục Lâm Thành và Lương Yên xuất hiện trên mạng từ khi hai người kết hôn ly hôn cho đến tận bây giờ, hơn nữa còn thêm nắm thêm muối nói bậy một hồi, nhưng mà lại được viết theo cách hài hước, từ ngữ hóm hỉnh khiến người ta cảm thấy vô cùng vui vẻ. Lương Yên đọc qua một lượt rồi thoát ra ngoài, nhẹ nhàng đến nhẹ nhàng đi, đầu ngón tay lướt qua màn hình điện thoại, không hề chú ý đến việc ngón tay đó của mình đã vô tình trượt qua ‘’Thích’’.
Người hâm mộ vẫn luôn chú ý đến động tĩnh trên Weibo Lương Yên: “???”
Mấy ngày nữa bộ phim tình cảm đô thị của Lương Yên sẽ bắt đầu khai máy, cô đặt điện thoại xuống, cầm kịch bản lên.
** ** ** ** ***
Lục Lâm Thành lạnh mặt lật xem từng bức ảnh thân mật của Bạch Dĩnh và nhà sản xuất kia rồi gọi điện cho mấy phóng viên mình quen biết để cảm ơn bọn họ.
Hành vi của bản thân không đứng đắn, không thể trách được người khác.
Ngay cả việc vụng trộm léng phéng với người khác cũng có thể trắng trợn như thế, mới theo dõi chưa được bao lâu đã chụp ngay được cảnh tượng đặc sắc này.
Lục Lâm Thành duỗi lưng một cái.
Mấy ngày gần đây Trác Dương vẫn luôn miệng thúc giục anh bảo anh nhanh nhanh nói với Lương Yên tuyên bố công khai mối quan hệ của hai người đi, nếu không anh làm như thế này chẳng khác nào “một bàn tay không vỗ nên tiếng” không danh không phận, người ngoài nhìn vào còn ra cái gì nữa.
Dẫu thế nào anh vẫn còn là một ảnh đế đấy.
Đúng vậy, cần phải thúc giục cô ấy cho anh một danh phận, Lục Lâm Thành ngẫm nghĩ, sau đó vào trang chủ Weibo của Lương Yên xem một chút, anh nhớ bài viết cuối cùng của cô đã cách đây một tháng trước.
Hôm nay Lục Lâm Thành vào trang chủ của Lương Yên lại có thu hoạch mới.
Người sử dụng Lương Yên v đỏ đã thích một bài viết:
‘’Ba năm tình sử của Lục Lâm Thành và Lương Yên đã nói lên tất cả, nàng đã từng là một kiều thê ôn nhu dịu dàng yêu chàng bất chấp tất cả những chàng lại tỏ ra lạnh lùng xa cách, bây giờ nàng trở thành một tiểu hoa đang ăn khách chàng trèo cao không nổi, hai người bị chụp ảnh bắt quả tang đang thân mật ở chung một chỗ, Lương Yên không chịu cho chàng danh phận, Lục Lâm Thành từ chính cung cam chịu trở thành người tình không thể ra ánh sáng.’’
Đen mặt.
** ** ** ** ***
Lương Yên xem kịch bản xong, tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa lau tóc thì nhìn thấy Lục Lâm Thành đã lẳng lặng đứng trước cửa phòng tắm từ lúc nào không hay biết.
Lương Yên sợ hết hồn, vô thức lui về sau một bước: “Anh đã về rồi sao?”
Cô đã dọn về đây mấy ngày rồi, hai người ngủ chung một phòng ngủ, vẫn luôn yên ổn chung sống với nhau bình an vô sự, nhưng đêm nay, nhìn vẻ mặt đen ngòm của Lục Lâm Thành, trong lòng Lương Yên mơ hồ trào dâng một dự cảm không tốt lắm.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
Lương Yên lập tức xoay người muốn chạy về phòng.
Lục Lâm Thành không nói hai lời, sải bước đuổi theo, ôm người lên rồi ném ở trên giường.
Đây đã là lần thứ hai Lương Yên bị ném như thế này rồi, cả cơ thể bật lên hai cái ở trên giường, sau đó vô cùng quen thuộc xoay người bò dậy: “Có chuyện gì vậy? Không phải anh đã nói không cần trả lại tám trăm vạn kia rồi sao?’’
Lục Lâm Thành cho Lương Yên nhìn bài viết mà hai tiếng đồng hồ trước cô đã bấm thích.
Lương Yên: ". . ."
"Trượt tay! Thực sự là trượt tay! Em thề với trời!’’ Lương Yên ôm đầu kêu oan.
Bây giờ còn la ó kêu oan sao, chỉ một cái trượt tay nhưng đã khiến toàn bộ cộng đồng mạng đang chê cười Lục Lâm Thành chỉ một người tình nhân được bao nuôi không danh không phận đấy.
Rốt cuộc em đặt mặt mũi của một ảnh đế như anh ở đâu?
Lục Lâm Thành ném điện thoại sang một bên: “Anh tin em trượt tay thật.”
Lương Yên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lục Lâm Thành mỉm cười ranh mãnh, nhìn Lương Yên đã tắm rửa xong cả người thơm ngào ngạt trắng nõn nà: “Nhưng cũng đã tạo thành hậu quả, có phải em nên bày tỏ một chút gì đó không?’’
Lương Yên dè dặt nhìn về phía anh.
Lục Lâm Thành đột nhiên xích lại gần, hơi thở nóng bỏng phả bên tai cô: “Yên tâm, rèm cửa đã kéo chặt rồi.”
Lương Yên cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Lục Lâm Thành phả vào cần cổ mình, lỗ tai đỏ bừng một mảnh.
“Lục Lâm Thành, anh đói khát lắm sao?’’ Lương Yên không nhịn được hỏi.
Lục Lâm Thành từ chối cho ý kiến, chẳng qua là lại nhích người về phía trước chạm vào cô: “Tiểu tổ tông của anh, em đang cố ý muốn anh kìm nén đến c.h.ế.t sao?’’
Chuyển cũng đã chuyển về đây rồi, mỗi ngày người trong lòng mình lắc lư qua lại trước mặt nhưng lại chỉ có thể nhìn không thể ăn, chỉ cần là đàn ông đều sẽ phát điên.